3.
Khi ta còn rất nhỏ, ta cũng là một thiếu niên hăng hái, trời sinh tính tình phong lưu phóng khoáng, so ra mà nói, đó đúng là là một đoạn thời gian đắc ý nhất trong cuộc đời ta.
Nhưng khoảng thời gian đó trong nhà lại không dễ chịu lắm.
Nạn hạn hán Tây Bắc làm cho lưu dân trong kinh thành gia tăng rất nhiều, phụ thân sai người mở kho phát lương thực, ta từng tự mình đi xem xét tình trạng nạn dân, cũng từng thấy phụ thân đêm khuya ở trong thư phòng lộ ra vẻ mặt đau khổ mà ẩn nhẫn.
Bởi vậy, khi nghe nói Mạnh Ngọc đẩy Tam muội muội xuống hồ nước, ta cơ hồ là lập tức nổi giận.
Khi ta chạy tới, mẫu thân đã đánh A Ngọc đến mức gần như ngất đi.
Trên nệm giường loang lổ vết máu, ta nhìn đến kinh hãi, rồi lại thấy mẫu thân thần sắc thống khổ, liền biết trong lòng nàng khổ sở.
Nàng rất yêu A Ngọc, việc quản gia của chủ mẫu phức tạp và bận rộn nhưng nàng vẫn tự tay may áo mới cho A Ngọc, tự tay thêu hoa lên áo nàng, dạy nàng đọc sách, nhưng A Ngọc lại không nghe lời, mỗi lần đều làm mẫn thân tức giận.
Ta nhận lấy roi trong tay mẫu thân, cả người mẫu thân run lên rồi lại cắn răng nhẫn tâm hỏi: "Nghiệt chướng, ngươi có biết sai không?"
Mạnh Ngọc bị đánh hấp hối, qua hồi lâu mới nghe được thanh âm nhỏ như muỗi: "Con không sai".
Lời vừa nói ra, người tức giận chính là phụ thân, hắn hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-manh-giac/2735045/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.