4.
Từ ngày đó qua đi, thân thể tổ mẫu càng lúc càng không tốt.
Hậu viện của phụ thân cơ thiếp thành đàn, đều không an phận, tổ mẫu bị phiền nhiễu thân thể đến ngày càng sa sút. Chuyện của Mạnh Ngọc lại càng là họa vô đơn chí, sau khi mùa đông vừa đến, liền thường xuyên có đại phu ra vào trong viện tổ mẫu.
Mạnh Ngọc ở bên cạnh hầu hạ, nàng trước kia sợ hãi tổ mẫu, nhưng từ khi tổ mẫu giải oan cho nàng, nàng liền thành một tôn nhi hiếu thuận, nhu thuận thủ lễ, ngay cả cầm kỳ thư họa trước kia nàng ghét nhất cũng nhẫn nại đi học.
Đứa nhỏ tính tình cổ quái lần đầu tiên an phận như vậy, mẫu thân thần sắc ôn nhu muốn xoa đầu khen ngợi nàng, nàng lại né tránh. Mẫu thân sững sờ buông tay, nước mắt không tự chủ được rơi xuống mu bàn tay.
Tình yêu của A Ngọc đối với mẫu thân nàng cuối cùng cũng tan biến.
Tổ mẫu cũng không sống sót qua khỏi mùa đông đó, trước khi lâm chung, tất cả mọi người vây quanh người. Người đã lớn tuổi mắt lại mờ, không nhận ra mọi người, cố hết sức nhìn hồi lâu mới hỏi: "Sau khi ta chết, Thành nhi có thể bình an?"
Sống lưng phụ thân căng thẳng, nói: "Con có thể bình an."
Tổ mẫu lại hỏi: "Loạn thế sắp tới, phần mộ tổ tiên còn có thể tế lễ sao?"
"Có con ở đây, hương khói sẽ không đoạn tuyệt!"
Tổ mẫu mỉm cười, một mình gọi ta đến bên cạnh, nói: "Giác nhi là hài tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-manh-giac/2735043/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.