- -------------
20.
Lúc bị nhiễm dịch bệnh, thái y bắt mạch cho ta, trầm ngâm hồi lâu mới nói với ta: "Ngài đã trúng độc!"
Ta kinh ngạc một lúc rồi trấn tĩnh lại, hỏi: "Có thể giải độc không?”
Thái y nói: "Độc tố đã đi sâu vào xương tủy điện hạ, sợ là do lâu ngày dài tích lũy mà thành, thần tài sơ học thiển khó có thể giúp ngài giải độc, mà dù giải được sợ cũng là tổn hại tuổi thọ, kính xin ngài chú ý người bên cạnh."
Chú ý người bên cạnh sao?
Trong lòng ta lập tức có suy đoán.
Ta sai tâm phúc bí mật trở về kinh thành điều tra việc này, ta thì ở lại Giang Nam an tâm dưỡng bệnh.
Nhan thị là một nữ tử thiện lương hiền thục, sẽ vì ăn mày bên đường mà rơi lệ, quan hệ với người trong phủ đều rất tốt. Nàng cùng hầu nữ chơi đùa giống như một con chim sẻ nhỏ ríu rít, rất đáng yêu.
Ta không muốn thừa nhận, nhưng nhìn nàng ta cảm thấy có chút giống Anh Như lúc trước.
Tâm phúc của ta từ kinh thành trở về mang theo một tin tức.
Người hạ độc không phải Mạnh Côn, mà là thê tử ta.
Nàng từng có một vị hôn phu thanh mai trúc mã, người nọ phong nhã vô song, dòng dõi cao quý, đối với nàng cũng hết sức chiều chuộng.
Hai người môn đăng hộ đối, chỉ đợi Anh Như cập kê liền thành hôn.
Nhưng trời nào muốn được như ý người, vị hôn phu nàng yêu sâu đậm chết dưới tay Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-manh-giac/2735027/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.