Lục Trác Niên bắt đầu thấy hứng thú, hắn đứng thẳng người rồi hơi hất cằm lên nhìn Kỳ Duật, tỏ ý nói đi xem nào.
“Việc nhà anh không làm cũng được, cái đó cứ để tôi lo, nhưng mong anh thông cảm cho tôi, tôi…” Kỳ Duật nhìn thẳng vào mắt hắn, “hơi hơi bị nghiện sạch sẽ.”
Lúc này Lục Trác Niên chẳng cần nghe Kỳ Duật nói thêm cũng thừa biết Kỳ Duật có tật này là chuyện quá bình thường luôn, chẳng có gì đáng để nhắc đến cả, nên hắn chỉ đáp: “Tùy cậu, tôi thì sao cũng được.”
Kỳ Duật có cảm giác hình như người này không hiểu hết ý mình nói thì phải, định chuyển cách nói sao cho rõ ràng hơn, nhưng Lục Trác Niên lại cướp lời: “Tôi cũng ưa sạch sẽ lắm chứ bộ?” Hồi còn sống xa nhà một mình, tuần nào hắn cũng thuê người đến lau dọn một lượt.
Lục Trác Niên hơi bất mãn khi nghĩ Kỳ Duật hình như đang coi thường hắn. Kỳ Duật nhìn hắn chằm chằm, dường như thầm chấp nhận mà không nhiều lời về vấn đề này nữa, chỉ mỉm cười nói: “Thế thì đỡ cho tôi nhiều rồi.”
Sau này khi nhớ lại ánh mắt và thái độ của Kỳ Duật lúc ấy, Lục Trác Niên cảm thấy vẻ ôn hòa và lương thiện của người này quả đúng chỉ là bề ngoài, chứ thực ra Kỳ Duật là kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Hắn thực sự không thể hiểu nổi sao Kỳ Duật lại có thể thản nhiên nhìn hắn rồi nói mình chỉ “hơi hơi” bị nghiện sạch sẽ như vậy.
Ngay sau đó, Lục Trác Niên xách hai chiếc vali
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-nhan/587234/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.