Ánh trăng sáng trong, treo trên bầu trời cao, ngẩng đầu lên khoảng cách cơ hồ gần đến nỗi chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào mảnh trắng noãn nhuận ngọc kia, gió nhẹ khẽ đưa, mang theo một làn hương hoa, Liễu Yển Húc mơ mơ hô hồ đi đến bên mái đình, chống tay, đưa mắt nhìn ánh trăng sáng.
Thanh Ngưng và Sấm nhi phải chăng cũng đang ngắm ánh trăng tròn này?
Xung quanh mờ mịt, một mảng đen kịt, tuy có ánh trăng mông lung, nhưng vẫn không chiếu sáng cảnh vật ở phía trước, đi đâu? Từ đâu?
Đưa tay bưng lấy chén rượu, Liễu Yển Húc kính trời một chén, rồi ngửa mặt uống mỹ tửu.
Thuận miệng đọc ra mấy câu thơ.
“ Trăng sáng mấy khi có, đem rượu hỏi trời xanh, không biết thiên cung khuyết, năm nay là năm nào …”
“Ta muốn thuận gió mà về, lại sợ quỳnh lâu ngọc vũ, nơi cao … không, thắng, hàn ….”
Âm thanh vốn rất phấn khởi, thoả thuê mãn nguyện, sau đó lại dần dần trầm thấp, đặc biệt là ba chữ cuối gần như không nghe thấy, khuôn mặt ngẩng cao nhìn trăng cũng dần hạ xuống, chỉ ngơ ngác nhìn cảnh vật đen kịt trước mắt.
Mộ Dung Hoài Tần vốn đang mê mẩn nhìn cử chỉ của người kia, nghe thấy âm thanh hùng hồn trầm thấp của hắn xướng tụng mấy câu danh ngôn thiên cổ.
Nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng, gương mặt tươi cười bỗng thu lại, vốn đang ung dung ngồi trên ghế liền đứng lên, đi đến tựa vào cột đình bên cạnh người kia.
Rượu vào sầu lại càng sầu, Liễu Yển Húc vốn chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-mang-mang/1844810/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.