Nhập mạc, trời đã dần tối sầm xuống, các cung nhân treo lồng đèn lên bốn góc trong cung điện, trong điện cũng đã được thắp nến sáng rực.
Ăn xong cơm tối, thì đã đến nửa đêm.
Ngoài cửa sổ ánh trăng rất long lanh, tuy không phải là mười lăm, mặt trăng cũng không tròn, nhưng ánh trăng sáng bạc trải nhẹ trên đất, chiếu xuống cảnh sắc mông lung cũng làm cho nó có một nét riêng biệt.
Nghỉ ngơi được một chút thì đã có hai vị thái y từ thái y viện đến bắt mạch cho hắn, xem xét xong, đều nói tình trạng hồi phục của Liễu Yển Húc rất tốt, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, cẩn thận điều dưỡng thì sẽ không có gì đáng ngại.
Tiễn vị thái y đi, Liễu Yển Húc cảm thấy trong lòng phiền muộn, nhưng lại không có việc gì để làm, giờ này trước đây, không phải là mình đang vui vầy bên gia đình sao, công việc hình bộ của mình rất bận rộn, tuy rất cực khổ, nhưng vẫn dễ chịu hơn chỗ này.
Tình hình bây giờ, giống như một tên phế nhân …
Liễu Yển Húc trong lòng buồn bực, lúc buồn chán chỉ có thể nhìn cung nhân bận rộn làm việc, ngược lại có cảm giác ngưỡng mộ họ.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khiến hắn ứng đáp không xuể, lại thêm thái độ nồng ấm bất minh của hoàng đế, khiến hắn suy nghĩ đến đầu muốn vỡ tung cũng không hiểu tiểu hoàng đế rốt cục đang giở trò gì, lại nghĩ đến cái tát kích động hôm nay …
Thở dài một tiếng, mình hôm nay cũng thật là giận quá hoá hồ đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-mang-mang/1844809/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.