Mộ Dung Hoài Tần ra khỏi ngự thư phòng, đi đến thiền điện, tiểu thái giám hầu hạ cho Liễu Yển Húc vội chạy đến tiếp giá, cũng đem chuyện Liễu Yển Húc đã hồi phủ thuật lại cho Mộ Dung Hoài Tần biết, nghe xong sắc mặt không lộ ra biểu tình nào, Mộ Dung Hoài Tần phất tay, tiểu thái giám hiểu liền lui xuống, kêu cả những cung nữ thái giám khác cùng lui.
“Đã về rồi sao.”
Ung dung tựa vào long ỷ, Mộ Dung Hoài Tần khép hờ đôi mắt xinh đẹp lại, vuốt cằm, nghĩ đến hình dáng Liễu Yển Húc khi nằm ở phía dưới mình thật mê người, cơ thể lại rạo rực lên.
“Xem ra, không nên thả hắn về.”
Ha ha, chắc hắn cũng cảm thấy rất kì quái, tại sao bản thân, lại coi trọng tên hình bộ thượng thư không hề biết “ tư sắc” là gì kia, vừa nghĩ đến, khoé miệng Mộ Dung Hoài Tần liền cong lên một đường hoàn mỹ, nhưng bộ dạng đó, sao lại giống như một con hồ ly giảo hoạt.
“Hứ! Hắn chắc là không nhớ đâu, nhưng trẫm thì nhớ rất rõ!!
Bảy năm trước, khi đó, hắn vẫn chưa phải là thái thái tử, chỉ là tam hoàng tử, bởi vì khi đó bị thái tử đương thời, cũng chính là đại hoàng huynh truy sát, bị thương hôn mê tại một thôn sơn nhỏ, nhưng trùng hợp lại được Liễu Yển Húc cứu sống, tuy là như vậy, nhưng hắn vẫn còn nhớ rất rõ, bản thân trước khi hôn mê đã nghe thấy, một câu rất rõ ràng là: “ Cô nương! cô không sao chứ!!”
Cô nương! Nghĩ đến cách xưng hô này, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-mang-mang/108363/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.