Trong mộng đen kịt một mảng, nhưng có thể cảm nhận được trong bóng tối đó luôn có một đôi mắt cực kì lợi hại nhìn mình không chút hảo ý, dục vọng muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy, thậm chí gây ra cảm giác đôi mắt đó là màu đỏ. Cơ thể, đang run lên, muốn chạy trốn, nhưng trong bóng tối vô tận kia, chạy đi đâu? Có thể đi đâu?
Mãnh liệt, phía trước xuất hiện một tia sáng, không chút do dự, dang hai chân chạy về hướng ánh sáng đó, chạy, chạy, chạy! Nhất định phải chạy đến đó! Nói không chừng, phía trước, chính là đường ra!!
Một tia sáng chói mắt phóng tới, vô thức đưa tay ngăn cản, vừa bỏ tay xuống thì phát hiện đã trở về nhà rồi, không phải là thượng thư phủ lạnh giá, hơn nữa rất lâu rất lâu trước đây, mình cùng thê tử, còn có Sấm nhi một nhà ba người ở trong ngôi nhà nhỏ ấm áp này.
Kinh ngạc … Tại sao, sao có thể đến đây được?? Đang hoài nghi, thì nhìn thấy thê tử cười ngọt ngào từ trong cánh cửa nhỏ đơn sơ đi ra, trên tay còn đang bồng Sấm nhi.
Sấm nhi bướng bỉnh giãy dụa trong vòng tay thê tử, vừa nhìn thấy phụ thân, đã cười hớn hở muốn chạy đến bên cạnh, bàn tay nhỏ mở thật to, miệng không ngừng kêu lên “ Cha bồng! Cha bồng con đi!! “
Sấm nhi giỏi, Sấm nhi ngoan.
Vươn tay ra, nở một nụ cười ấm áp, muốn đi tới phía trước đón nhận tiểu tử ngang bướng từ trong tay thê tử, nhưng, vừa chạm vào bàn tay nhỏ bé mềm mại, đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-mang-mang/108362/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.