Rừng đào hoang chiếm chừng mười mẫu, không ai biết là người phương nào gieo trồng từ thuở nào, bởi vì quả nhỏ, nên ngoại trừ bọn trẻ nghịch ngợm dưới núi cứ cuối hè sẽ lên đây hái trái cây để chơi, bình thường có rất ít người đến. Các cô nương có lòng muốn đến thì người lớn trong nhà lại lo lắng đường núi khó đi hoặc có kẻ xấu xuất hiện, đều hạn chế các cô nương nhà mình không cho phép họ ra ngoài. Những gia đình ở xa hơn một chút thì lại không biết ở đây có một mỹ cảnh như vậy.
Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa*.
(*Cây đào mơn mởn sum suê, hoa đào nở hồng rực rỡ*. Đây là một câu thơ của bài thơ Đào Yêu, thiên Chu Nam trong Kinh Thi. Đào Yêu là bài thơ khen ngợi vẻ đẹp của người con gái khi lấy chồng, nhà thơ nhìn thấy cây đào rực rỡ và mơn mởn nở rộ trong sắc xuân, bèn liên tưởng đến mỹ mạo của vị tân nương trẻ tuổi)
Triển Hoài Xuân không phải là người học đòi văn vẻ, nhưng tranh thủ lúc rảnh rỗi"" đến ngắm cảnh, hắn vẫn bị cảnh trí rừng đào sum xuê hoa làm cho kinh diễm, thả lòng, chậm rãi đi vào bên trong, muốn đi bên nào liền đi bên ấy, bước chân hoàn toàn dựa theo tâm ý."
A Du như tiểu nha hoàn ngoan ngoãn đi cạnh hắn, thỉnh thoảng bị cành đào ngăn trở không thể đi song song với hắn, nàng liền thối lui đến phía sau, nhân cơ hội len lén nhìn ngắm Triển Hoài Xuân, hoa đào nàng nhìn đã quen, nhưng nhìn mỹ nhân có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-troi-dinh/74384/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.