Chương trước
Chương sau
Triển Hoài Xuân thể hiện sự cảnh cáo và cự tuyệt quá rõ ràng, Minh An biết nếu mình tiếp tục cưỡng cầu chỉ biết tự rước lấy nhục, liền làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, càng thêm kiên nhẫn dạy A Du chải đầu, lần đầu tiên làm chút việc mờ ám, lần thứ hai lại thật tình giảng dạy, như vậy sẽ có vẻ vừa rồi không phải là nàng cố ý. Có một số việc một khi chưa đâm thủng thì còn có đường vãn hồi, chí ít mặt mũi sẽ không bị khó xử.
Mà thật ra A Du cũng không ngốc, là do các sư tỷ trong am cố ý nói nàng ngốc để lấy danh nghĩa sư tỷ chỉ bảo nàng, thuận tiện sai vặt nàng làm việc, dần dà mới khiến A Du có cách nghĩ là mình ngốc. Cho nên khi Minh An tận tình chỉ dạy, nàng liền tiếp thu rất nhanh, hơn nữa tóc Triển Hoài Xuân tựa tơ gấm sờ lên thích vô cùng, khiến nàng có chút luyến tiếc không muốn chải đầu xong nhanh như vậy.
Ánh mắt lóng lánh của tiểu ni cô trong gương chuyên chú sáng rỡ, khóe miệng lại hơi nhếch lên, làm Triển Hoài Xuân xem mà thấy lòng thư thái hẳn, dẫu sao cũng đâu có ai lại thích người bên cạnh cứ mặt u mày sầu trước mặt mình. Hắn là người tốt mà, tiểu ni cô có thể hầu hạ hắn là do đã tu luyện phúc khí mấy đời, nàng nên cao hứng như vậy mới đúng.
Xua Minh An đi, Triển Hoài Xuân quay lại nhìn nàng, cố ý hỏi: "Học được rồi, vui lắm?"
A Du quả thật rất vui, nhưng nhớ tới mình học nhiều lần mới xong, bèn ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Tôi ngốc quá, học lâu như vậy mới được."
"Cô không ngốc chút nào, là sư tỷ cô cố ý không muốn dạy thôi." Hiện tại tâm tình của Triển Hoài Xuân không tệ, nên hắn nguyện ý chỉ điểm cho tiểu ni cô.
A Du kinh ngạc ngẩng đầu: "Thí chủ, cô chớ nói bậy, sao sư tỷ lại không muốn dạy tôi?"
Triển Hoài Xuân cũng không giận nàng mạo phạm, dựa vào lưng ghế nói: "Đơn giản thôi. Cô nghĩ đi, nếu như cô ta dạy cô, tôi sẽ tiếp tục cho cô hầu hạ, nếu như cô không học được, tôi sẽ bảo cô ta tới hầu hạ. Hừ, cô không biết đấy thôi, cô không muốn hầu hạ tôi, nhưng sư tỷ cô thì ước gì có thể thế cô tới hầu hạ tôi đấy."
A Du không tin lắm, tính tình nữ thí chủ xấu thế này, hầu hạ hắn có gì tốt, nhưng lời này nàng không dám nói ra.
Triển Hoài Xuân không trông mong nàng sẽ dễ dàng tin lời mình, ngược lại hỏi: "Vậy cô nói xem , sư tỷ cô đối tốt với cô không?"
A Du gật đầu.
"Cô ta tốt với cô thế nào? Giúp cô xách nước?" Triển Hoài Xuân lại hỏi.
A Du theo bản năng há mồm, thế nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra Minh An có giúp nàng lúc nào. Cơ thể nàng khỏe mạnh, bình thường cũng ít sinh bệnh, chỉ khi nguyệt sự đến thì thỉnh thoảng sẽ đau bụng, đau đến không thể làm việc thì nàng có nhờ ba vị sư tỷ hỗ trợ, nhưng người nào cũng không muốn giúp nàng, là sư phụ thấy sắc mặt nàng không tốt, chỉ rõ bảo Minh An đi nấu nước, Minh An mới đi, sau đó tỷ ấy còn ngầm bảo nàng giúp mình chà rửa chén bát trong ba ngày...
"Không có đúng không? Cũng giống như vừa rồi, rõ ràng cô ta có thể chuyên tâm dạy cô, nhưng mới đầu lại cố ý không cho cô xem rõ động tác của mình, sau bị tôi tức giận trừng mắt, cô ta mới không dám giấu giếm, cô nghĩ xem có phải vậy hay không?" Triển Hoài Xuân hiểu rõ cười, tay đùa nghịch thanh lược, tiếp đó lại nói toạc mục đích của Minh An, "Cô còn nhớ rõ ngày đó khi cô dọn dẹp xong gian phòng, Tiêu... Tướng công tôi có cho cô bạc không? Sư tỷ cô muốn được thưởng bạc nên mới phí hết tâm tư muốn tiếp cận tôi, cô xem xiêm y tôi mặc đi, vừa nhìn đã biết ngay là người có tiền, sư tỷ cô chắc chắn biết người có tiền thì thích khen thưởng hạ nhân."
A Du nói không ra lời. Nàng còn nhớ rất rõ, khi còn bé Minh An từng đề cập với nàng về vị tỷ tỷ làm nha hoàn của mình, còn nói các thiếu gia tiểu thư gia đình giàu có đều thích khen thưởng tiểu nha hoàn, cho nên các tiểu nha hoàn đều muốn được hầu hạ bên người chủ tử. Nàng chỉ không rõ, nếu Minh An muốn đến, vì sao không nói với nàng, lại cố ý không dạy nàng, rồi còn mắng nàng ngốc?
Nàng ngơ ngác đứng đó, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin và khổ sở thương tâm, tựa như đứa trẻ đáng thương bị chúng bạn cô lập, đứng lẻ loi, trơ trọi một mình trên đường.
Triển Hoài Xuân lặng lẽ nhìn nàng, khi thấy trong mắt nàng lưu chuyển lệ thì sau cùng mới cất giọng chỉ điểm: "Cô thực sự không có ngốc, chỉ là quá dễ dàng tin tưởng người khác. Cô phải nhớ kỹ, một người có tốt hay không, không thể chỉ nghe qua lời họ nói, mà trước tiên phải xem họ làm những gì. Giống như mấy sư tỷ của cô, bọn họ tốt với cô, cô nên đối tốt lại với họ, bọn họ không muốn giúp cô lại còn bắt nạt cô, cô tuy rằng không đến mức phản pháo lại, nhưng cũng không thể tiếp tục ngu ngơ đối tốt với họ, có biết không?"
A Du cái hiểu cái không, cái nàng quan tâm nhất cũng chỉ có một, đưa mắt trông mong hỏi: "Thí chủ quả thật không cảm thấy tôi ngốc sao?"
Triển Hoài Xuân trên dưới quan sát nàng một phen, cố ý trầm ngâm rồi mới nói: "Chỉ cần cô đừng tiếp tục giúp các sư tỷ của mình thì cô sẽ không ngốc." Trời sinh ra đã ngốc thì đành chịu, quá đơn thuần quá thiện lương cũng là ngốc, chỉ có điều cái này có thể từ từ dạy, dẫu sao hắn ở am ni cô cũng không có chuyện gì để làm, không bằng dạy nàng chút ít. Nếu như hắn có thể biến một người hiền lành thành nhân tinh... Thôi thôi, nhân tinh thì hơi quá, dạy thành người bình thường, chí ít xuất môn sẽ không bị lừa bịp, cũng coi như có bản lĩnh.
Vẻ do dự trên mặt nàng vừa xem là hiểu ngay, Triển Hoài Xuân xoa trán, lười nói thêm nữa, đứng lên nói: "Đi thôi, cứ ở lì trong am ni cô cũng không có gì vui, tôi thấy bên kia hoa đào nở rất đẹp, cô theo tôi đi ngắm hoa đi."
A Du cũng thích ngắm hoa đào, nghe vậy vui vẻ gật đầu, quên béng đi chút hoang mang vừa rồi.
Hai người trước sau ra cửa, A Du chợt dừng lại, nhìn hậu viện nói: "Thí chủ, tôi nên đi nói với sư tổ một tiếng, miễn cho người không tìm thấy chúng ta."
"Tùy cô, đi nhanh về nhanh, tôi ra cửa chờ cô." Triển Hoài Xuân thuận miệng dặn dò, đi nhanh ra cửa viện, nhanh tới khi ra đến cửa thì mới phóng nhỏ bước chân.
A Du vui sướng chạy đến hậu viện.
Tĩnh Từ đang tưới hoa, sau khi nghe A Du nói, bà ta không có trực tiếp đáp ứng, mà theo thường lệ hỏi tình huống ở chung của hai người. Nghe Triển Hoài Xuân cái gì cũng chưa từng làm, Tĩnh Từ nhẹ nhàng nhíu nhíu mày. Làm việc trái với lương tâm thì sợ quỷ gõ cửa, nếu như Triển Hoài Xuân thật là một người chính phái, vậy hắn giả gái đến am ni cô khẳng định là có mưu đồ khác, chắc không phải là nha môn phái người tới điều tra bà ta chứ?
"Sư tổ?" Thấy bà ta hồi lâu không nói lời nào, A Du nghi hoặc kêu.
Tĩnh Từ lập tức cười nói: "Được, sư tổ đã biết, hai con đi đi, buổi trưa nhớ kỹ quay về sớm để còn dùng cơm." Bà ta không lo lắng khi ra bên ngoài Triển Hoài Xuân sẽ ép buộc A Du. Thứ nhất bà ta tin tưởng con mắt nhìn người của mình, đối phương không phải cái loại nam nhân vô lại ham món lợi nhỏ, thứ hai bà ta tin tưởng uy danh của Cao Xương, thứ ba ấy à, nếu như lần này ra ngoài mà người nọ vẫn giữ quy củ, bà ta sẽ bảo Cao Xương đến dò xét thử đối phương. Mấy ngày nữa chính là mười lăm, bà ta chuẩn bị cho Minh An, A Du cùng khai bao, đến lúc đó khách nam đến am ni cô nhất định sẽ nhiều, không thể để xảy ra sự cố gì được.
Được cho phép, A Du vui sướng đi nhanh, còn ghé về phòng mình mang ống trúc đựng nước để khi ngắm hoa có khát thì uống.
"Sao lâu thế hả?" Ở cửa, Triển Hoài Xuân chờ lâu nên khó chịu, cau mày hỏi.
Trải qua cuộc nói chuyện trước đó, ấn tượng của A Du về Triển Hoài Xuân cải biến không ít, biết hắn vì tốt cho nàng, cho nên bây giờ thấy hắn trừng mắt nàng cũng không còn sợ nhiều lắm, lấy lòng vỗ vỗ ống trúc bên hông, "Tôi đi lấy nước, lát nữa thí chủ khát thì có nước uống."
Triển Hoài Xuân sửng sốt, trước giờ hắn quen được người hầu hạ, quả thực không nghĩ tới loại chuyện vặt vãnh phải mang theo nước này. Chẳng qua, ngay sau đó hắn lại nhìn ống trúc một cách ghét bỏ, chỉ vào ống trúc ra lệnh: "Vậy cô đi lấy một cái chưa có ai dùng cho tôi." Hắn không thèm uống nước chung ống trúc với tiểu ni cô.
Hắn cố ý muốn cái mới, A Du có ngốc đều nghe được sự ghét bỏ trong đó, khi xoay người thì miệng không vui chu chu lên. Quả thật thì nữ thí chủ cũng không xấu tính lắm, nhưng trên người có không ít bệnh, khó hầu hạ.
A Du chọn một ống trúc mới, còn cẩn thận chà lau hai lần, xác định đối phương sẽ không xỉa xói nữa, nàng mới đổ nước vào và đi ra cửa.
Triển Hoài Xuân cầm ống trúc chăm chú kiểm tra, sau cùng bắt chước A Du vắt ống trúc ngay bên hông, hài lòng xuất phát.
A Du ngoan ngoãn đi theo sau hắn.
Nhìn bóng lưng cao lớn đi như bay phía trước, A Du cắn cắn môi, yên lặng chịu đựng, chịu đựng chịu đựng không nhịn được nữa, nàng lớn mật níu tay áo Triển Hoài Xuân cầu: "Thí chủ chậm một chút, cô đi nhanh quá, tôi, tôi theo không kịp." Thở hồng hộc.
"Cô..." Triển Hoài Xuân muốn mắng nàng phiền phức, nhưng khi quay đầu thì thấy khuôn mặt nàng hây hẩy hồng, trên vầng trán trơn bóng nay rịn một lớp mồ hôi tinh mịn, tựa như một đóa phù dung vừa mới nổi trên mặt nước. Hắn không khỏi nhìn nhiều hơn một chút, nhìn nhìn đến khi nỗi khó chịu trong lòng dần dần tán đi, chỉ hất tay nàng ra, tiếp tục đi về phía trước, nhưng bước chân thì chậm lại.
A Du vui vẻ đi theo, chủ động nói cho hắn nghe chuyện lý thú trong núi.
Triển Hoài Xuân hờ hững nghe, bất tri bất giác đã đến gần rừng đào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.