Triển Hoài Xuân thể hiện sự cảnh cáo và cự tuyệt quá rõ ràng, Minh An biết nếu mình tiếp tục cưỡng cầu chỉ biết tự rước lấy nhục, liền làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, càng thêm kiên nhẫn dạy A Du chải đầu, lần đầu tiên làm chút việc mờ ám, lần thứ hai lại thật tình giảng dạy, như vậy sẽ có vẻ vừa rồi không phải là nàng cố ý. Có một số việc một khi chưa đâm thủng thì còn có đường vãn hồi, chí ít mặt mũi sẽ không bị khó xử.
Mà thật ra A Du cũng không ngốc, là do các sư tỷ trong am cố ý nói nàng ngốc để lấy danh nghĩa sư tỷ chỉ bảo nàng, thuận tiện sai vặt nàng làm việc, dần dà mới khiến A Du có cách nghĩ là mình ngốc. Cho nên khi Minh An tận tình chỉ dạy, nàng liền tiếp thu rất nhanh, hơn nữa tóc Triển Hoài Xuân tựa tơ gấm sờ lên thích vô cùng, khiến nàng có chút luyến tiếc không muốn chải đầu xong nhanh như vậy.
Ánh mắt lóng lánh của tiểu ni cô trong gương chuyên chú sáng rỡ, khóe miệng lại hơi nhếch lên, làm Triển Hoài Xuân xem mà thấy lòng thư thái hẳn, dẫu sao cũng đâu có ai lại thích người bên cạnh cứ mặt u mày sầu trước mặt mình. Hắn là người tốt mà, tiểu ni cô có thể hầu hạ hắn là do đã tu luyện phúc khí mấy đời, nàng nên cao hứng như vậy mới đúng.
Xua Minh An đi, Triển Hoài Xuân quay lại nhìn nàng, cố ý hỏi: "Học được rồi, vui lắm?"
A Du quả thật rất vui, nhưng nhớ tới mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-troi-dinh/74383/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.