Tiêu Nhân và gã sai vặt nhà mình vui vẻ hóng chuyện náo nhiệt với nhau, trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy Triển Hoài Xuân đang ngẩn người, liền đuổi gã sai vặt đi, quay sang vỗ vỗ bả vai hắn: "Nghĩ gì thế?"
Triển Hoài Xuân nhìn hắn, tỏ ra hết sức tùy ý, hỏi: "Sau khi những ni cô đó hoàn tục có thể cũng gặp phải loại chuyện này không?"
Nhất định là có, có một số bà thím rất thích tán chuyện thị phi, không có việc gì cũng có thể nói thành có. Tiêu Nhân lập tức tiếp lời, nói xong đột nhiên nhớ tới tiểu ni cô đơn thuần, liền thương tiếc lắc lư cây quạt: "Những ni cô đã tiếp khách thì thôi đi, tiểu ni cô và sư tỷ mình vẫn còn là thân thuần khiết, bị người ta bới móc chẳng phải là tai bay vạ gió sao? Đặc biệt là tiểu ni cô hầu hạ cậu, cô ấy đơn thuần như vậy, bị người ta oan uổng thế thì chỉ có nước nhảy sông thôi?"
Thần sắc Triển Hoài Xuân khẽ biến. Tiểu ni cô bị hắn mắng hai câu đã ủy khuất rơi lệ, nếu quả thật gặp phải loại tình huống đó, sợ là. . .
Không được, tôi thấy hay là chúng ta khoan hãy nói cho cha tôi, chờ cứu được tỷ muội tiểu ni cô ra rồi nói. Tiêu Nhân chợt mở miệng.
Triển Hoài Xuân nghi ngờ nhìn hắn: "Sao cậu lại quan tâm tiểu ni cô thế nhỉ, chẳng qua chỉ gặp mặt có một lần thôi mà." Hắn biết người Tiêu Nhân muốn giúp chính là A Du.
Tiêu Nhân quả thật tự mình ngẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-troi-dinh/2364825/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.