Cả một ngày hôm qua hầu như Triển Hoài Xuân đều ngủ, cho nên lúc sáng hắn tỉnh dậy rất sớm. Cửa sổ đều đóng kín, hắn không rõ bên ngoài hiện giờ là lúc nào, chỉ biết mưa đã tạnh, bên ngoài rất yên tĩnh ngay cả tiếng chim hót cũng không có, trong phòng thì tối thui.
Hắn nhìn cửa sổ sững sờ, một hồi lâu sau, mới chậm rãi cúi đầu nhìn lại.
Nhìn thấy một quả đầu trụi lủi bóng lòe trong lòng.
Triển Hoài Xuân lập tức nhắm mắt lại, không xem tiếp nữa. Hắn đã quen nhìn tiểu ni cô đội mũ, nay thấy cái đầu trọc này. . . Cả người hắn liền khó chịu.
Nhắm mắt, tâm tư Triển Hoài Xuân rất nhanh đã chuyển tới nơi khác. Hắn nhớ tối hôm qua là tiểu ni cô ôm hắn ngủ, sao bây giờ lại biến thành hắn ôm nàng? Hơn nữa tướng ngủ của tiểu ni cô rất xấu, đầu chúi vào hõm vai hắn, một tay ôm eo hắn, một chân gác lên đùi hắn, cứ như là sợ hắn chạy mất vậy. Triển Hoài Xuân cũng có chút buồn bực vì sao mình lại không đẩy nàng ra, trước đây mỗi khi trời mưa sét đánh, hắn đều ôm con hổ bông ngủ, khi ngủ thì ôm rất chặt, ngủ say rồi thì đá đồ xuống đất hồi nào không hay.
Cánh tay kê dưới cổ nàng đã có chút tê rần, Triển Hoài Xuân thử giật giật, người trong lòng khẽ lầm bầm bất mãn, ôm hắn càng chặt hơn.
Triển Hoài Xuân không dám động, sợ làm nàng thức giấc, sợ đối mặt với nàng. Bị một tiểu ni cô thấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-troi-dinh/2364824/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.