Edit: Voi - Mèo
- ----
Bắc Xuyên là quê của Dung Dặc, nhưng cô đối với nơi này không có ấn tượng sâu sắc. Từ sáu tuổi cô mới bắt đầu có ký ức, tám tuổi đã bị đá đi, còn không tới kịp nhìn xem mình sinh ra ở địa phương nào.
So với Nam Dương ấm áp, Bắc Xuyên vẫn đang là ngày đông rét lạnh, thậm chí tuyết đọng còn không hoàn toàn hòa tan.
Trên đường nhìn dáng vẻ vội vàng của người qua đường, hô nhẹ một hơi sẽ có khói trắng toát ra.
Dung Dặc ra khỏi nhà ga, thứ nghênh đón vừa vặn là gió lạnh. Tìm nơi mua sắm gần đây, hai người mua áo bông màu đen, người qua đường nhìn lại chỉ cảm thấy là tiểu tình lữ.
Không đề cập tới tương lai, ngắn ngủi đào thoát khỏi nhà giam cùng gông xiềng, chỉ nghĩ cùng bạn bè vui sướng chơi đùa.
Vì không biết nên cô lấy danh nghĩa của Lận Dương Thần thuê một phòng, vừa đỡ tốn tiền lại an toàn?
Dung Dặc không biết hành vi thoạt nhìn an toàn của cô sẽ tạo thành hậu quả thật lớn.
Hướng khách sạn dò hỏi quán ăn ngon gần đây nhất, bụng đói kêu vang, hai người nhanh chóng đi lấp đầy bụng.
Đồ ăn Bắc Xuyên nghiêng về vị cay mà Dung Dặc là người không ăn được cay. Khẩu vị của Lận Dương Thần cũng tương đối thanh đạm, một bữa ăn này thập phần không tận hứng.
Ăn cơm xong, đi dạo một vòng tại nhà bảo tàng Bắc Xuyên, Dung Dặc xem không hiểu mấy cái tranh chữ đó, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-ta-y/2138095/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.