Edit: Sung__
Beta: Voi
- ----
Nội tâm Dung Dặc thấp thỏm bất an, cô thật cao hứng, Thẩm Nhất đối với cô cũng có ý, nhưng anh ẩn nhẫn, anh không muốn vượt rào, tư tưởng anh vẫn còn cổ lỗ sĩ, tạm thời không tiếp thu được " cha con luyến" (chú cháu luyến). Không sao, cô có thể chờ, cô háo hức.
Trở lại biệt thự ngoại ô, hai người không nói chuyện nhau. Ai ngờ bộ dáng này lại bảo trì hơn một tuần......
Mới đầu, Dung Dặc nghĩ có lẽ do Thẩm Nhất " thẹn thùng " cho nên muốn tránh cô. Kết quả, ngây người hai ngày liền không thấy bóng người, điện thoại không gọi được, tin nhắn không trả lời, người để cô nhớ đã không thấy tăm hơi, cô thực bực, rất bực!
Trời tờ mờ sáng, Dung Dặc thu thập một cái giỏ đầy tiền, ai cũng không nói cho rồi ra cửa. Từ sau lần trước có thể ra cửa, bây giờ muốn đi ra ngoài liền đi dễ dàng. Dùng điện thoại gọi xe kêu xe đi Nam Dương nội thành.
"Cảm ơn sư phó."
Không tự giác đi đến đại học N. Giống như không có địa phương có thể đi.
Thứ sáu vẫn là thời gian đi học, hỏi đường đi đến khoa y học. Quả nhiên hỏi Lận Dương Thần mấy nữ sinh đều biết, ngẫu nhiên thành một nhân vật cấp nam thần. Học sinh năm nhất còn có tự học, Dung Dặc nghĩ đến về sau muốn dậy sớm, miệng phiết thượng thiên.
Lầu y học hệ dạy học, thực nghiệm.
Sinh viên sớm tự học không giống học sinh trung học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-ta-y/2138094/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.