Tại bờ biển Phan Thiết, tôi vừa nhâm nhi ly café, nói chuyện cùng cậu bạn thân kiêm luôn vị trí em rể mình, vừa nhìn đến bãi cát phía trước, ngắm nhìn hai người phụ nữ đang mỉm cười rạng rỡ cùng một bé trai.
Đã từng có khoảng thời gian tôi say mê, nhớ nhung đến nụ cười và ánh mắt kia, nhưng phải đến nửa năm gần đây mới có cơ duyên bắt gặp lại.
Còn nhớ 4 năm về trước, trong một lần đến Pháp thăm em gái, khi chạy xe ngang qua trường tiểu học, có một cô gái dáng vẻ hoảng hốt, lo lắng ôm đứa trẻ trên đầu có vết thương trong lòng đứng bên đường vẫy gọi taxi, nhưng… lại chẳng bắt được chiếc nào. Duyên phận đưa đẩy đã khiến tôi và em gặp nhau ở lần đó khi tôi dừng xe bên lề đường nghe điện thoại, em tưởng tôi là tài xế nên vội vã mở cửa phía sau bế đứa bé vào trong xe, hối hả nói:
- Phiền anh đưa chúng tôi đến bệnh viện gần đây ạ.
Tôi đang định đuổi em xuống nhưng khi ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu, tôi hoàn toàn bị thu phục bởi đôi mắt long lánh sáng và nhan sắc xinh đẹp của em. Một vẻ đẹp thanh thuần, trong trẻo làm tôi không nỡ tỏ thái độ khó chịu, từ chối em.
Tôi vờ như mình là người tài xế, im lặng chạy xe đưa em đến nơi em yêu cầu. Trên xe, đứa trẻ không ngừng mếu máo khóc, còn em, rõ ràng rất hốt hoảng nhưng bề ngoài lại tỏ ra bình tĩnh, dỗ dành đứa trẻ:
- Ngoan, đừng khóc nữa con, chúng ta sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet/875789/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.