Quân từ từ mở mắt ngước nhìn lên tôi, mặt không biến sắc nói một câu tôi không ngờ đến:
- Trồng hoa cho cô có nguồn thực vật điều chế hương, trả nợ cho tôi.
- Liên quan gì đến anh.
Quân gạt tay tôi ra ngồi dậy, cả người vẫn để trần chỉ mặc mỗi quần nhỏ đang được anh ta dùng chăn che chắn phía dưới. Quân nhếch miệng cười:
- Cô trở mặt nhanh thật đấy Trương Khiết Đan. Cô quên mất 15 tỷ cô nợ tôi à?
- Tôi không quên nhưng việc anh mua đất trồng hoa và việc tôi có đủ tiền trả anh không hề liên quan đến nhau.
- Ai nói? Từ giờ trở đi sẽ liên quan.
- Anh nói vậy là có ý gì?
Trái ngược với biểu cảm nghi hoặc của tôi, Quân lại ung dung đáp:
- Sắp tới công ty tôi sẽ kinh doanh cả mảng nước hoa. Tôi cần một nhà điều chế hương, vừa hay có cô ở ngay cạnh thì tội gì tôi không dùng đến.
- Anh hỏi ý kiến tôi chưa mà tự quyền định đoạt mọi chuyện? Tôi nợ tiền anh không đồng nghĩa với việc tôi là con rối phải nghe theo sắp đặt của anh. Tôi tuyệt đối không hợp tác với công ty anh.
Thà gặp khó khăn trong việc chọn nguyên liệu để chiết xuất tinh dầu thì tôi cũng không tìm đến Hứa Thành Quân. Con người anh ta mưu mô nhiều kế, ai biết đầu óc Quân đang tính toán chuyện gì. Anh ta mà có lòng tốt hợp tác với kẻ thù gián tiếp hại chết người yêu mình thì mặt trời sớm đã mọc đằng Tây.
Quân điềm nhiên nói:
- Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet/875767/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.