Tôi buộc phải thay một bộ đồ khác, mặc quần jean kết hợp với áo croptop thêm chiếc áo khoác ngoài, đúng hợp với thời trang ngồi xe moto. Hứa Thành Quân khá hài lòng với phong cách này của tôi nên gật đầu tán thưởng.
Khi tôi vừa trèo lên xe còn chưa kịp ngồi chắc chắn Quân đã nổ máy phóng đi làm tôi thiếu chút nữa ngã ngửa về sau, may mà kịp thời ôm chặt lấy anh ta. Nhận ra hành động của mình có hơi thất thố, tôi vội buông tay, đặt hai tay ở ví trí bình xăng. Nói bên tai anh ta:
- Anh không thông báo được câu à?
- Lề mề. Ngồi cho chắc vào, ngã xuống đường tôi không chịu trách nhiệm đâu.
- Dở chứng. Xe oto có thì không đi. Anh điên một mình được rồi, kéo người khác phải chịu cái điên của anh làm gì?
Quân không trả lời câu hỏi tôi thì thôi đi, đằng này anh ta lại đặt ra một vấn đề chẳng liên quan gì đến chúng tôi:
- À… không muốn đi moto với tôi, nhưng nếu là Vũ Trung Kiên sẽ thích phải không?
- Anh thần kinh à? Liên quan gì đến anh ấy mà nhắc.
- Anh ấy, anh ấy… Ngứa ruột.
Quân dùng giọng điệu mỉa mai nhắc đi nhắc lại hai tiếng “anh ấy” nghe mà chói tai. Không đợi tôi nói thêm câu nào đã lần nữa vặn tay ga phóng thật nhanh làm tôi dù không muốn ôm Quân cũng chẳng được. Cảm giác ôm eo người đàn ông mình ghét từ phía sau nó lạ lắm, không hẳn là bài xích như tôi vẫn thường đối với Quân trước đây mà là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet/875766/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.