Hôm đó, Hứa Thành Quân chính tay đập tan ảnh cưới chụp chung với tôi, ném hết đồ đạc của tôi sang phòng khác. Từ khi biết sự thật, thái độ Quân chỉ có khinh bỉ và chán ghét. Anh ta không đuổi tôi đi mà chọn cách giữ lại giày vò, không dùng vũ lực nhưng luôn buông những lời lẽ xúc phạm. Tôi biết mình sai vì đã lừa gạt Quân, nợ anh ta tính mạng chị gái, nợ anh ta một người vợ mà anh ta yêu thương nên chẳng dám bất mãn. Dù nhận bao lời chửi rủa, không đúng về bản thân cũng chỉ biết ngậm ngùi giữ trong lòng mà không hề mở miệng cãi lại câu nào.
Chúng tôi tách ra ở riêng, không còn những bữa cơm chung, thay vào đó là không khí nặng nề bao trùm giữa đôi bên mỗi khi giáp mặt, nhưng tôi thấy thoải mái hơn trước vì bản thân được sống thật là chính mình, không phải sống dưới danh nghĩa người khác hay gượng gạo vui vẻ, giả vờ hạnh phúc trước mỗi cử chỉ ân cần, quan tâm của Hứa Thành Quân. Có một điều may mắn đó là tôi được tự do ra ngoài, không bị nhốt ở nhà như tù nhân, cũng chẳng cần phải hỏi ý kiến Quân khi muốn làm việc gì.
Quan hệ giữa tôi và Quân rất tệ, hầu như ngày nào anh ta cũng lườm nguýt tôi, thấy chướng mắt là liền vơ đại vật gì đó trong tầm tay ném về phía tôi ngay. Tuy chỉ xoẹt qua không trúng vào người làm tôi đau nhưng đủ khiến tôi giật mình thót tim, chẳng biết bao giờ cái ly hay bình hoa sẽ trúng vào đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet/875743/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.