Lộc Miên trừng mắt nhìn người trước mặt, thật là muốn đánh người rồi. Cái tên xấu xa này, sao lại không biết xấu hổ vậy chứ? Mấy lời đó mà lại nói ra không biết ngượng miệng, thật là đáng ghét.
Cô đúng là xui xẻo mới dây vào cái loại mặt dày như anh mà. Thật là...
"Sao vậy? Sao lại không lên tiếng?"
"Anh muốn tôi nói cái gì?"
"Hừm... Được rồi, không đùa nữa. Vào đây phụ tôi một tay."
"Phụ cái gì?"
"Nấu ăn."
"Anh biết nấu ăn?"
"Tôi không có vô dụng như cô."
Lưu Vỹ quay lưng đi vào trong bếp, Lộc Miên biểu môi nhìn theo. Dám nói cô vô dụng, anh cứ đợi đó, sẽ có một ngày cô làm cho anh hối hận.
"Còn không đi!"
"Tới liền."
Trong phòng bếp sang trọng với những vật dụng cao cấp, hai bóng người một cao một thấp đang loay hoay nấu ăn. Đột nhiên lại cảm thấy bầu không khí có chút gì đó là lạ, cái cảm giác này sao mà lại...
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lộc Miên. Cô vội vàng chạy ra nghe điện thoại. Tên người gọi đến khiến cô cảm thấy có chút sợ sệt.
"Dạ anh!"
"Em đang ở đâu? Sao còn chưa về?"
"Em... Đang ở..."
"Ở đâu?"
"Nhà bạn! Xe em hư rồi, tý nữa em gọi taxi về."
Nói rồi cô lập tức tắt máy. Lưu Vỹ đứng bên hiếu kỳ nhìn cô.
"Từ lúc nào chúng ta trở thành bạn bè vậy?"
"Xùy! Anh bớt tưởng bở đi. Mau trả đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet-huynh-khanh-vy/2657834/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.