"Lưu Vỹ!"
Lộc Miên hét lên. Bước chân Lưu Vỹ bỗng chốc dừng lại. Anh đứng đó, quay lưng về phía cô, cô chậm rãi đi về phía anh. Tiếng gót giày cao gót giẫm lên sàn nhà hệt như nhịp tim của cô lúc này vậy.
Một vòng tay mềm mại ôm lấy anh từ phía sau. Lộc Miên nép đầu vào lưng anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy.
"Lưu Vỹ... Em... Em yêu anh!"
Cơ thể người đàn ông bỗng trở nên cứng đờ. Hai bàn tay khẽ siết chặt nhưng vẫn không giấu được sự run rẩy bên trong. Vòng tay mềm mại của cô lại ôm anh chặt thêm một chút. Cả hai dường như có thể nghe rõ cả nhịp tim của đối phương.
"Em lại muốn đùa thôi sao?"
"Không! Em sẽ không bao giờ đùa giỡn với tình cảm của mình đâu."
Anh xoay người lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Nhìn thấy đôi mắt cô đẫm nước, nơi nào đó trong lòng anh lại cứ thế mà mềm mại. Đưa tay lên lau nước mắt cho cô, anh cúi đầu thì thầm vào tai cô gái nhỏ.
"Anh cũng yêu em."
"Thật không?"
Không có câu trả lời, chỉ có hai kẻ ngốc bật cười đến ngớ ngẩn. Nhưng trong ánh mắt của anh và cô đều hiện rõ lên hai chữ hạnh phúc. Người ta nói đúng, hạnh phúc sẽ đến vào lúc mà người ta không ngờ tới nhất.
Tình yêu là một thứ gì đó rất kì lạ. Nó có thể khiến cho người ta thay đổi đến mức giống như trở thành một người khác.
Một người đàn ông không thích gần phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet-huynh-khanh-vy/2657827/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.