Lưu Vỹ lái xe đưa Lộc Miên đi theo hướng mà cô chỉ. Đến khi chiếc xe dừng lại, nhìn theo ngón tay cô mà gương mặt điển trai kia gần như đen lại. Cô nghĩ thế nào mà lại đưa anh tới đây? Quán hoành thánh quen đường...
"Chúng ta... Đi ăn chỗ khác được không?"
"Anh đang chê nó thấp hèn sao?"
Lộc Miên cau mày chấp vấn. Mà cũng đúng thôi, anh là người quen sống trong nhung lụa, giờ tới ăn ở những nơi bình dị như vậy, dĩ nhiên là anh thấy không quen. Nhưng với Lộc Miên mà nói, món hoành thánh ở đây, dù anh có tiền nhiều đến mấy thì cũng không mua nổi cái hương vị đặc trưng của nó đâu.
"Được rồi! Anh đi đi, em ăn ở đây quen rồi."
Thở dài một hơi, Lưu Vỹ vẫn là phải giơ cờ trắng đầu hàng trước cô. Thôi thì cứ thử một chút, chiều theo ý cô, cô thích là được rồi. Ai bảo anh lại thích cô ấy chứ!!!
Chiếc quán quen đường đột ngột lại đông khách. Mà khách đến lại chỉ toàn là khách nữ. Họ đến ăn là phụ, chủ yếu ngồi nhìn người đàn ông kia mới là chính.
Lộc Miên cau mày nhìn xung quanh. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lưu Vỹ, tự dưng trong lòng lại thấy có chút không vui. Người của cô tại sao bọn họ lại cứ thích nhìn là sao chứ?
Tô hoành thánh trước mặt bị Lộc Miên hành hạ không thương tiếc. Cô cứ dùng đũa đâm đâm chọt chọt, hai mắt lại cứ liếc xéo ai kia. Người đàn ông đẹp trai ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet-huynh-khanh-vy/2657825/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.