Lưu Vỹ nhíu mày nhìn ba mình, anh không biết ông có ý gì nữa. Chẳng phải ông luôn hối thúc anh phải mau chóng kết hôn sao? Giờ anh đã mang con dâu đến đây rồi, ông còn muốn gì nữa chứ.
Lộc Miên cũng nhận thấy sự khác thì trong ánh mắt mà ông nhìn cô. Bất giác, cô lại cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt, hình như là đã gặp qua ở đâu đó... Cơn đau ở đầu đột ngột truyền đến, hình ảnh mờ ảo của ai đó xuất hiện trong tâm trí cô.
"Lộc Miên! Em không sao chứ?"
"Em không sao! Chỉ hơi đau đầu chút thôi."
Nhìn Lưu Vỹ lo lắng cho cô, lại nhìn ra được hai chữ chân thành hiện trong ánh mắt của hai đứa trẻ, Lưu Tề Mặc chỉ biết thở dài. Nếu đã là duyên nợ, chạy đâu cũng là khỏi. Vậy thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.
"Đưa con bé lên phòng của con nghỉ ngơi đi."
"Vâng! Ba!"
"Bác trai, con xin lỗi!"
"Chậc! Có gì đâu. Con cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi."
"Con xin phép."
Lưu Vỹ dìu cô đi lên tầng. Lưu Tề Mặc lại thở dài, ông đứng dậy rồi quay người đi ra ngoài. Lộc Miên ngoảnh đầu lại nhìn, vô tình lại bắt gặp bóng lưng có chút quen thuộc. Chỉ là cảm giác quen thuộc này lại dấy lên trong lòng cô một nỗi sợ hãi vô hình.
Đưa cô lên tầng hai, Lưu Vỹ mở cửa phòng, kéo cô vào trong. Vừa đóng cửa lại, anh vội ôm cô vào lòng mình thật chặt.
"Không sao chứ?"
"Không sao!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-oan-nghiet-huynh-khanh-vy/2657815/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.