“Ta hại huynh?” Thẩm Hoằng Tuân cười lạnh. Trong cơn giận dữ ngập trời, Thẩm Hoằng Khải không nhận ra trong giọng nói của Thẩm Hoằng Tuân mang theo vài phần đau đớn tột cùng: “Nhị đường huynh nói lời này có phải quá đáng lắm không? Chính huynh hại người hại mình, còn mặt mũi nào nói ta hại huynh? Ông trời có mắt đấy! Huynh nói ra những lời này không thấy thẹn với lòng sao!”
Thẩm Hoằng Khải gào thét liên hồi, liều mạng c.h.ử.i bới, ngôn từ kịch liệt độc địa, nguyền rủa Thẩm Hoằng Tuân. Hắn hận tại sao nhà họ Thẩm lại có Thẩm Hoằng Tuân, từ nhỏ đến lớn đều đè đầu cưỡi cổ hắn, cái gì cũng tranh với hắn, muốn hơn hắn, trong mắt căn bản không có người huynh trưởng này, căn bản không màng đến thể diện của huynh trưởng.
Rõ ràng hắn mới là anh, kết quả Thẩm Hoằng Tuân cái gì cũng muốn hơn, thử hỏi người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì về hắn? Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm Hoằng Tuân làm em, căn bản không có nửa điểm huynh hữu đệ cung!
Đúng rồi, nó thực ra càng mong chờ xem mình làm trò cười chứ gì? Ước gì dìm mình xuống, để được khen là gia học uyên thâm, tài học vô song, giỏi hơn cả người làm anh như hắn!
“Cả đời này của ta, đều là do ngươi hại. Thẩm Hoằng Tuân, cả đời này của ta đều do ngươi hại, ta với ngươi thế bất lưỡng lập, hận không thể để ngươi đi c.h.ế.t đi, đi c.h.ế.t đi!” Thẩm Hoằng Khải gào thét, giãy giụa, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi hung tợn, mỗi một chữ đều lộ ra sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5068711/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.