Nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Thẩm Hoằng Khải, Thẩm Hoằng Tuân cười càng vui vẻ, lại trêu chọc thêm vài câu, chọc cho hắn ta xanh mặt nhắm mắt lại, lúc này mới thôi.
Vì thế hắn không thèm để ý đến Thẩm Hoằng Khải nữa, xoay người, tự mình nhàm chán ngắm nghía những bức tượng Phật.
Có chút ít còn hơn không, g.i.ế.c thời gian thôi mà.
Hai kẻ ghét nhau như ch.ó với mèo buộc phải ở cùng một chỗ, đây là cách chung sống mà mọi người đều tương đối ưa thích.
Điều Thẩm Hoằng Tuân không nhìn thấy là, ở sau lưng hắn, vị Thẩm Hoằng Khải được cho là hai chân chưa hồi phục, chỉ có thể ngồi xe lăn đi lại bất tiện kia đang chậm rãi đứng dậy.
Ánh mắt hắn ta sắc lạnh, mặt vô cảm, nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Hoằng Tuân, từ từ rút ra một con d.a.o găm từ trong ngực, từng bước từng bước, chậm rãi tiến lại gần Thẩm Hoằng Tuân.
Thẩm Hoằng Tuân dường như có linh cảm, thân thể hơi cứng lại, đột ngột xoay người, bốn mắt nhìn nhau với Thẩm Hoằng Khải, khẽ cười.
Sắc mặt Thẩm Hoằng Khải đại biến, thần sắc dữ tợn hung tợn gầm nhẹ, giơ cao d.a.o găm trong tay lao về phía Thẩm Hoằng Tuân.
Đồng t.ử Thẩm Hoằng Tuân tối sầm lại, nghiêng người né tránh, vung tay đỡ. Lưỡi d.a.o sắc bén sáng loáng xẹt qua cánh tay hắn, m.á.u tươi tức thì tuôn ra, nhuộm đỏ ống tay áo màu xanh nhạt.
Trên khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của Thẩm Hoằng Khải lộ ra nụ cười âm u, gầm nhẹ một tiếng lại lao tới. Lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5068710/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.