Chậc!
Nhưng mà thế thì sao chứ? Chỉ cần nghĩ đến những chuyện vợ chồng nhị phòng đã làm với nhà mình, Thẩm đại phu nhân liền mất hết cả hứng thú. Thẩm nhị phu nhân dù có diễn cảm xúc dạt dào, khóc lóc t.h.ả.m thiết gấp mười lần cũng không thể làm bà động lòng.
Thẩm đại phu nhân trước sau chỉ có một câu: Làm thiếp thì dù thế nào cũng không thể so bì với làm vợ cả được chứ? Thẩm Lương Dung làm thiếp mà đòi ba vạn lạng bạc, vậy sau này các cô nương khác đính hôn, thì phải cho bao nhiêu? Hơn nữa, tình hình sổ sách công trong nhà thế nào bà ta chẳng lẽ không biết sao? Lấy đâu ra ba vạn lạng bạc? Ánh Trăng Dẫn Lối
Nếu bà ta có thì tự mình bù vào, còn công quỹ thì không thể nào có được.
Thẩm nhị phu nhân mài mòn cả miệng lưỡi cũng chẳng kiếm chác được gì, tức đến biến sắc, buông lời hậm hực "Có bản lĩnh thì sau này Dung nhi phát đạt các người cũng đừng cầu cạnh!" rồi đùng đùng bỏ đi.
Thẩm Lương Dung vốn cũng chẳng trông mong công quỹ sẽ thực sự bỏ ra ba vạn lạng bạc, chẳng qua là "nói thách trên trời, trả tiền dưới đất" thôi.
Nàng ta tính toán cuối cùng kiểu gì cũng lấy được một vạn lượng chứ?
Có một vạn lượng bạc, chắc cũng đủ để nàng ta đứng vững gót chân ở Ung Vương phủ.
Rốt cuộc, Vương phi không được sủng ái, mà Vương gia lại có tình cảm với nàng ta cơ mà!
Không ngờ, Thẩm đại phu nhân thế mà nửa phần cũng không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5066640/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.