Thẩm Hoằng Tuân lại không biết rằng, Thẩm Hoằng Khải không phải tự vấp đá mà ngã, mà là người của Tiêu Cảnh Dụ đã âm thầm bám theo hắn từ lúc hắn lấy trâm hoa của Thẩm Lương Vi ở chỗ xe ngựa.
Vì tò mò muốn xem hắn rốt cuộc định làm gì, cho nên bọn họ vẫn luôn không hiện thân.
Nào ngờ hắn lại tàn nhẫn đến thế? Vừa lên tới đã ra tay với Thẩm Hoằng Tuân, căn bản không chừa cho người ta chút đường sống nào.
Hai người kia không tiện lộ diện đường đột, dù sao cũng là người của phủ Chiến Vương, danh không chính ngôn không thuận mà can thiệp vào chuyện tranh đấu giữa hai anh em họ nhà người ta thì thật không hợp lý.
Vì thế liền âm thầm b.ắ.n ra một viên đá, ai ngờ khéo thế nào, Thẩm Hoằng Khải liền bi kịch...
Hai tên thị vệ thấy phiền toái đã được giải quyết, lập tức lặng lẽ rời đi.
Còn về việc Thẩm Hoằng Khải sống hay c.h.ế.t, bọn họ cũng chẳng quan tâm.
Kẻ hành sự ác độc như vậy, sống thì là cặn bã, c.h.ế.t cũng đáng đời...
Thẩm Hoằng Tuân đứng đó một lúc lâu, rồi xoay người xuống núi.
Hắn dùng tay trái viết một bức thư nặc danh, đội nón lá che khuất mặt, cho một đứa trẻ ít tiền lẻ, bảo nó mang thư đến nha môn Thuận Thiên phủ.
Nha môn Thuận Thiên phủ thấy trong thư nói công t.ử nhà Tả đô ngự sử Thẩm gia gặp chuyện, liền vội cử vài người đến chân núi tìm kiếm.
Quả nhiên tìm thấy Thẩm Hoằng Khải đang bất tỉnh nhân sự.
Sờ thấy vẫn còn thở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5064641/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.