“Là đại phòng, nhất định là con tiện nhân Dung thị cùng Thẩm Lương Vi! Nhất định là bọn họ hại Dung nhi và Hoằng Khải, ta sẽ không tha cho bọn họ...”
Lúc chập choạng tối, Thẩm Hoằng Tuân cũng hồi phủ.
Nghe nói chuyện này, không tránh khỏi cũng ghé qua chỗ Thẩm Hoằng Khải xem xét.
Khi Thẩm Lương Vi bồi mẫu thân rời đi, Thẩm Hoằng Tuân cũng đi cùng một lúc.
Hai anh em bồi Thẩm đại phu nhân trở về viện Xuân Đằng, nói chuyện một lát, Thẩm Hoằng Tuân dặn dò: “Nhị thúc, Nhị thẩm bộ dạng trông không ổn lắm, địch ý đối với đại phòng chúng ta càng sâu nặng hơn. Nương và Vi Nhi gần đây ra vào đều phải để tâm, cẩn thận một chút. Vi Nhi không có việc gì thì đừng ra ngoài. Ai biết được bọn họ có phát điên làm liều hay không.”
Thẩm đại phu nhân nghe vậy cũng vội nói với Thẩm Lương Vi: “Tuân nhi nói đúng đấy, Vi Nhi con cẩn thận một chút. Còn cả Tuân nhi, con cũng phải cẩn trọng.”
Thẩm Hoằng Tuân và Thẩm Lương Vi đều gật đầu vâng dạ.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Hoằng Tuân liền đi về.
Thần sắc thản nhiên trở lại Bích Đồng viên của mình, rửa tay rửa mặt, thay quần áo ở nhà. Thẩm Hoằng Tuân cho lui hết người hầu, pha một ấm trà, tự rót tự uống.
Không biết nghĩ đến điều gì, hắn nở nụ cười nhạt đầy trào phúng, đôi mắt buông xuống xẹt qua một tia lạnh lùng.
Thẩm Hoằng Khải, hắn ta đáng đời.
Tốt nhất là đời này hắn ta đừng bao giờ tỉnh lại nữa, nếu không, hắn nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5064640/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.