Ừm, cứ nói như vậy đi, tuy rằng giải thích kiểu này cũng chẳng khác gì không giải thích, hơn nữa còn có chút hiềm nghi chơi xấu, nhưng đây dường như là cách giải thích tốt nhất, ít sơ hở nhất vào lúc này.
Thẩm Lương Vi suýt chút nữa thì bị hắn chọc cho tức cười!
Đây... đây gọi là giải thích cái gì? Nói với không nói có gì khác nhau sao? Hôm nay nàng coi như được mở rộng tầm mắt, nhìn thấy một mặt khác ít ai biết của Chiến Vương điện hạ — vô lại...
"Kỳ thật điện hạ không cần làm thế," Thẩm Lương Vi nói: "Tuy nói đại ân không lời nào cảm tạ cho hết, nhưng trong lòng thần nữ lại thấy bất an. Thần nữ cũng không thể, không thể cả đời đều dựa vào sự che chở của điện hạ. Thần nữ tuy không có bản lĩnh như điện hạ, nhưng kỳ thật việc tự bảo vệ mình, toàn thân mà lui, vẫn là làm được..."
Đôi mắt sáng ngời của Tiêu Cảnh Dụ dần dần nhuốm màu ảm đạm, ý cười trên khuôn mặt tuấn tú cũng dần biến mất. Hắn không ngốc, đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của Thẩm Lương Vi.
Nàng không muốn có bất cứ dây dưa liên hệ gì với hắn.
Nhìn thấy bộ dạng buồn bã của hắn, tim Thẩm Lương Vi chợt đau nhói, dư vị chua xót dần dần lan tràn trong lồng ngực.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nhưng mà — không thể mềm lòng! Không thể cho hắn sự chờ đợi vô vọng.
Thứ tình cảm thuần khiết và chân thành tha thiết như vậy, nàng không nhận nổi.
Đời này nàng chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5064004/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.