Vạn nhất để người khác nhìn thấy thì thật thảm!
Khi nhắc đến "người", nàng theo bản năng nhớ tới động tĩnh của đôi uyên ương dã hợp phóng túng trong phòng kia, Thẩm Lương Vi càng cảm thấy... thật quá xấu hổ...
Tiêu Cảnh Dụ gật đầu: "Ừ, chúng ta đi thôi."
Hắn lại an ủi Thẩm Lương Vi: "Nàng yên tâm, người trong vườn này cực ít, cho dù có bị nhìn thấy thì bọn họ cũng không biết chúng ta là ai, ta sẽ đ.á.n.h ngất bọn họ."
Thẩm Lương Vi: "..." Nàng có chút buồn cười, đúng vậy, đúng vậy, Vương gia ngài thật uy vũ!
Thân thể Thẩm Lương Vi tuy rằng đã hồi phục chút ít, nhưng không biết vì sao vẫn còn chút căng thẳng vô lực, bước đi một chân thấp một chân cao, không tránh khỏi xiêu vẹo ngả nghiêng.
Tiêu Cảnh Dụ thực ra rất muốn bế nàng lên như lúc nãy, nhưng nhìn thấy biểu cảm dường như có chút căng thẳng của nàng, hắn không dám đường đột đề nghị, liền nắm lấy tay nàng, vững vàng dắt nàng đi về phía hậu viên.
Bàn tay hắn dày rộng và đầy sức mạnh, mang theo những vết chai mỏng thô ráp, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng được hắn bao trọn trong lòng bàn tay. Trừ bỏ cảm giác ấm áp, còn có một sự an tâm khó tả.
Loại an tâm này đến chẳng có chút đạo lý nào, lại làm cho bản năng và trực giác của nàng nguyện ý trao cho hắn tất cả sự tin tưởng.
Trong lòng Thẩm Lương Vi lại càng thêm khó chịu. Hóa ra trong lúc bất tri bất giác, nàng đã sớm để hắn vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5064003/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.