Thẩm Hoằng Tuân cười tủm tỉm nói: "Tổ mẫu, cha con đường đường là đại bác, lại là quan lớn triều đình chính nhị phẩm đi đón Nhị đường huynh e là không thích hợp lắm đâu ạ? Nhị thúc là cha ruột còn không đi, lại bảo đại bác đi, chẳng phải khiến Nhị thúc mang tiếng không từ ái sao? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì người ta cười cho thối mũi mất!"
"Không chừng những kẻ ghen ghét Nhị đường huynh còn nhân cơ hội này mà làm to chuyện, lời khó nghe gì cũng có thể nói ra được, chẳng phải hỏng bét sao?"
Thẩm lão phu nhân cứng họng.
Thẩm Hoằng Tuân dứt khoát: "Cha con cũng đừng đi nữa, tổ mẫu thấy sao?"
Thẩm Nhị phu nhân mặt đen sì, không nhịn được xen vào: "Hay là bảo lão gia nhà tôi đi cùng đại ca? Hoằng Khải thi Hội vừa thi xong vất vả như vậy, trong nhà sao có thể không coi trọng, không đi đón cho đàng hoàng chứ?"
"Nhị thẩm là chê thanh danh của Nhị đường huynh quá tốt sao?" Thẩm Hoằng Tuân khinh thường, vẻ mặt sao thẩm lại hồ đồ không hiểu chuyện như thế: "Hai vị trưởng bối làm quan trong triều đi đón huynh ấy? Chẳng phải chỉ là thi Hội thôi sao? Lúc trước con cũng đâu có được như vậy, nếu để những kẻ ngầm dòm ngó lôi chuyện năm xưa của con ra so sánh, chẳng phải sẽ khiến Nhị đường huynh mang tiếng kiêu ngạo? Không hiểu chuyện?"
"Ngươi..."
Thẩm Nhị phu nhân nghẹn lời, thầm nghĩ ngươi với con trai ta có thể so sánh sao? Con trai ta chính là Trạng Nguyên đấy!
Đương nhiên, lời này bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063462/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.