Thẩm lão phu nhân càng nghĩ càng thấy phiền lòng, trừng mắt nhìn Thẩm đại phu nhân: "Lắm chuyện, được rồi, giải tán hết đi!"
Thẩm đại phu nhân lười để ý đến bà ta nữa, hậm hực kéo Thẩm đại lão gia bỏ đi.
Vừa quay người đi được vài bước hốc mắt đã nóng lên, khẽ thở dài: "Cũng may, Hoằng Lâm, Hoằng Tuân nhà ta đều có tiền đồ..."
Hai đứa con có tiền đồ như vậy, còn bị người ta coi thường khinh rẻ không để vào mắt.
Nếu là không nên thân không có tiền đồ, không biết còn bị người ta ghét bỏ đến mức nào nữa.
Trong lòng Thẩm đại lão gia cũng không mấy dễ chịu, chẳng qua cảm giác của ông không mãnh liệt như Thẩm đại phu nhân, rốt cuộc từ nhỏ đã như vậy, mẹ luôn nói cha đi sớm, ông là con trưởng, bảo ông nhất định phải gánh vác trách nhiệm thay cha chăm sóc tốt cho hai em trai, nhất định không được để hai em trai chịu thiệt thòi...
Từ nhỏ hễ có gì tốt, ông luôn nghĩ đến hai em trai trước tiên.
Ông nỗ lực dùi mài kinh sử, cuối cùng cũng nổi danh, gánh vác cả Thẩm gia.
Ông vốn tưởng mẹ sẽ vô cùng vui mừng cao hứng, nhưng dường như cũng không phải vậy.
Mẹ ngược lại cho rằng ông chỉ lo cho bản thân mình, cũng không chăm sóc tốt cho hai em trai...
Cũng vì thế, trong lòng ông thất vọng buồn bã, lúc này mới xin điều ra khỏi kinh thành làm quan nhỏ, dứt khoát làm ngơ cho xong chuyện, cũng thuận tiện sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Cứ như vậy, ông gặp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063461/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.