Thôi, mẹ không thích vợ mình, xưa nay vẫn thế, mình so đo với bà ấy làm gì? Thẩm đại lão gia cố gắng hồi tưởng lại chuyện xưa, nỗ lực thuyết phục bản thân...
Thẩm đại lão gia trở về Xuân Đằng Viện, Thẩm đại phu nhân vẫn chưa về, nhưng Thẩm Hoằng Tuân và Thẩm Lương Vi đều ở đó.
Hai anh em không biết đang nói chuyện gì mà rất vui vẻ, từ trong sân Thẩm đại lão gia đã nghe thấy tiếng cười của hai người.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lòng ông buông lỏng, bỗng nhiên thư thái hơn vài phần, trên mặt lộ ra nụ cười.
Thẩm đại lão gia vào nhà, mắt Thẩm Lương Vi sáng lên, đứng dậy chạy về phía ông, khoác tay ông thân thiết kéo ông ngồi xuống: "Cha mau ngồi xuống, Hải Đường, mau châm trà cho cha, cha đi đường xa nhất định mệt lắm rồi."
Thẩm đại lão gia cười ha hả, trong lòng ấm áp, cười nói với Thẩm Lương Vi: "Vi Nhi của cha thật sự trưởng thành rồi!"
Thẩm Hoằng Tuân cũng đã sớm đứng dậy thỉnh an cha, nghe vậy cười nói: "Chứ còn gì nữa, Vi Nhi giờ hiểu chuyện lắm, không còn trẻ con như trước nữa đâu, cha về là biết ngay."
Thẩm Lương Vi trong lòng vừa áy náy vừa vui sướng, tự tay dâng chén trà cho cha, đôi mắt sáng lấp lánh, cười ngâm ngâm nói: "Tam ca ca nói không sai, con giờ hiểu chuyện lắm rồi, cha yên tâm, sau này con nhất định sẽ hiếu thuận với cha và mẹ thật tốt!"
"Tốt, tốt!" Thẩm đại lão gia cười ha ha, vô cùng sảng khoái.
Không khí trong Xuân Đằng Viện mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063412/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.