Thẩm đại lão gia càng không lên tiếng, ông và phu nhân đều không phải người hay so đo tiền bạc, con trai họ đều có tiền đồ, căn bản không cần thiết phải để lại gia sản cho con trai, tin rằng chúng nó cũng có thể sống rất tốt!
Vi Nhi là con gái, họ đã sớm có tính toán, tích cóp đủ của hồi môn cho nàng dùng.
Đối với cái nhà này, tính toán chi li chỗ nào? Nếu không có bọn họ, e là đã sớm lụi bại không còn hình dáng rồi.
Thẩm đại lão gia lầm bầm nói: "Lời này của mẫu thân con không đồng tình lắm, Đại phòng bỏ tiền, Nhị phòng, Tam phòng bỏ công sức cũng đâu có gì sai. Dung thị không phải không chịu tận hiếu trước mặt mẫu thân, thật sự là bận rộn. Hơn nữa, mẫu thân xưa nay không thích bà ấy, nếu bà ấy ở trước mặt mẫu thân, e là mẫu thân càng không vui..."
Người anh minh tài giỏi như Thẩm đại lão gia khi đối mặt với bài toán thiên cổ nan giải mẹ chồng nàng dâu cũng đành bó tay chịu trói.
Ông không thể nói ai đúng ai sai, chỉ có thể nói... bát tự của họ không hợp.
Nhưng ông không thể bỏ mặc ai cả.
Thẩm lão phu nhân bị lời này chọc tức đến nghẹn họng...
Thẩm đại lão gia lại nói: "Mẫu thân đang yên đang lành sao lại khẳng định Vi Nhi trúng tà? Chuyện này thật sự là, thật sự là... không thể tưởng tượng nổi! Vi Nhi là một cô nương tốt, dù thế nào đi nữa, mẫu thân chụp cho con bé cái mũ như vậy, nếu truyền ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063411/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.