Bảy tám gã đàn ông cười ha hả càn rỡ, gã thanh niên mặt chữ điền cười lạnh: "Thì đã sao? Các anh em không có bạc tiêu, mượn chút bạc tiêu chơi, hai vị... Á!"
Lời nói ngông cuồng vô lại của gã thanh niên mặt chữ điền còn chưa dứt, thân ảnh Tiêu Cảnh Dụ nhoáng lên, bất ngờ tung một cước đá thẳng vào n.g.ự.c hắn, gã kia kêu t.h.ả.m một tiếng rồi ngã văng ra ngoài thật mạnh.
Thẩm Lương Vi kinh hãi, chỉ thấy trước mắt bóng người loang loáng, chưa đầy hai nhịp thở, nàng còn chưa kịp nhìn rõ Tiêu Cảnh Dụ ra tay thế nào, bảy tám tên du côn lưu manh kia đều đã kêu la t.h.ả.m thiết lăn lộn trên mặt đất, tên nào tên nấy ôm bụng rên rỉ đau đớn, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Tiêu Cảnh Dụ cười lạnh: "Ai sai các ngươi đến?"
Đám du côn trong lòng rùng mình, giả câm vờ điếc lại giả vờ đau rên rỉ ầm ĩ hơn. Tiêu Cảnh Dụ bước tới, một chân đạp lên n.g.ự.c gã thanh niên mặt chữ điền, đôi mắt hẹp dài thâm sâu như đầm nước, ánh mắt lạnh băng sắc bén, giọng điệu lại nhẹ nhàng, dường như còn mang theo ba phần ý cười lười biếng: "Không nói à, vậy cũng không sao. Chi bằng ngươi đoán xem một chân này của gia đạp xuống ngươi có hộc m.á.u giảm thọ không nhé?"
Sắc mặt gã thanh niên mặt chữ điền trắng bệch, hô hấp khó khăn.
Cú đạp này mà giáng xuống, đâu chỉ là hộc m.á.u giảm thọ? E là tim gan phèo phổi đều vỡ nát hết!
Hắn nào còn dám cứng miệng? Hoảng loạn kêu la:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063385/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.