Tiêu Cảnh Dụ bừng tỉnh đại ngộ, cười khen: "Thẩm thái y chẳng những y thuật cao minh, y đức càng khiến người ta kính phục!"
Thẩm Lương Vi nghe hắn khen ngợi mẹ mình thì vô cùng vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh, trên khuôn mặt xinh đẹp bất giác lộ ra vài phần kiêu hãnh tự hào, giả bộ rụt rè mỉm cười nói: "Mẹ tôi xưa nay nhiệt tình, gặp tình cảnh này dù có khuyên cũng không chịu đi đâu."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Dưới ánh đèn lờ mờ, thiếu nữ trước mắt dáng người nhỏ nhắn, hơi chút ngây ngô, nhưng ngũ quan đường nét đã sớm hiện rõ phong tình mỹ nhân, mỗi nụ cười cái nhăn mày đều rung động lòng người.
Đôi mắt ẩn chứa ý cười nhẹ nhàng long lanh như ánh sao, sạch sẽ, sáng ngời, khiến người ta không kìm được muốn bảo vệ sự thuần khiết này, vĩnh viễn không để bụi trần vấy bẩn.
Ngực Tiêu Cảnh Dụ hơi nóng lên, nhất thời thế mà nhìn đến ngẩn ngơ.
Hắn không dám nhìn nhiều, sợ làm nàng nghi ngờ, Đại phòng Thẩm gia cũng không muốn dính dáng đến hoàng thất, điều này hắn tự nhiên hiểu rõ.
Tiêu Cảnh Dụ ho khan che giấu, ép buộc bản thân dời ánh mắt đi, gật đầu cười than: "Thẩm thái y cân quắc không thua tu mi (phụ nữ không thua kém đàn ông),còn hơn khối nam nhi trên đời này a!"
Hắn coi như nhìn ra rồi, con dâu tương lai rất thích người khác khen mẹ vợ tương lai, vậy thì hắn cứ khen nhiều thêm vài câu thì đã sao? Huống chi mẹ vợ tương lai hoàn toàn xứng đáng a!
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063384/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.