Thẩm Lương Vi: "Nếu con không giao thì sao?"
Đáy mắt Thẩm Tam phu nhân xẹt qua một tia tàn nhẫn, "Vậy thì hết cách rồi, con không chịu, miếng ngọc bội này con cướp đi thế nào, Tam thẩm đành phải đòi lại thế ấy. Vi nha đầu, mọi việc dù sao cũng phải nói đạo lý đúng không? Cho dù cha mẹ con có thương con đến mấy, con cũng không thể bá đạo như thế được."
Ánh mắt Thẩm Lương Vi lóe lên, ra lệnh cho Xuân Anh: "Đi lấy cái tráp sơn son khảm xà cừ to bằng bàn tay trong ngăn kéo giữa bàn trang điểm của ta ra đây."
Đám Xuân Anh ngẩn ra, đành phải tuân lệnh đi lấy.
Thẩm Tam phu nhân đắc ý nhếch môi, cười thầm không thành tiếng, trao đổi ánh mắt với Thường ma ma.
Biết ngay mà, Thẩm Lương Vi cũng chỉ có chút gan đó thôi, rốt cuộc cũng phải biết điều.
Tráp sơn son khảm xà cừ rất nhanh được mang tới, Thẩm Lương Vi nhận lấy tráp, mở ra.
Thẩm Tam phu nhân hai mắt sáng rực nhìn sang -
Vẻ đắc ý dương dương tự đắc trên mặt trong nháy mắt đông cứng lại thành sự ngơ ngác, kinh ngạc xen lẫn tức giận: "Ngươi làm vậy là có ý gì!"
Trong tráp đó đâu phải là ngọc bội dương chi tua rua vàng sáng gì? Chỉ là một gói giấy không lớn không nhỏ mà thôi! Chỉ thấy Thẩm Lương Vi cầm gói giấy đó lắc lắc trong tay, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thẩm Tam phu nhân: "Tam thẩm biết đây là cái gì không? Là t.h.u.ố.c mê mẹ con đưa cho con phòng thân đấy. Lai lịch miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063367/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.