Khó khăn lắm Thẩm Lương Nguyệt mới hoàn hồn lại, ngồi dậy vừa sụt sịt vừa lấy khăn lau nước mắt, "Mẹ, Thẩm Lương Vi nó quá bắt nạt người khác hu hu hu..."
Thẩm Tam phu nhân nghiến răng giận dữ nói: "Ta biết ngay nó chẳng phải thứ tốt lành gì, giống hệt con mẹ nó vừa thô lỗ vừa bá đạo. Con mau nói cho mẹ biết, mẹ nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con."
"Mẹ!" Thẩm Lương Nguyệt đang khóc lóc định nói, chợt nhìn thấy Thẩm Lương Hân ngơ ngác đứng đó không biết đang nghĩ gì, cơn giận lại bùng lên, trừng mắt quát: "Tứ muội muội còn đứng đó làm gì? Còn không mau về đi!"
Thẩm Tam phu nhân lúc này mới liếc nhìn cô con gái út một cái, cau mày chán ghét.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Trong lòng Thẩm Lương Hân đau xót, tuổi còn nhỏ đã sớm bị buộc phải học cách che giấu cảm xúc, ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ, cúi đầu cung kính lui ra.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đ.ấ.m bên người, móng tay gần như đ.â.m thủng lòng bàn tay.
Trong phòng, Thẩm Lương Nguyệt tức tối mách lẻo với Thẩm Tam phu nhân: "Thẩm Lương Vi cướp mất miếng ngọc bội Chiến Vương điện hạ tặng cho con! Nó còn sai nha hoàn lục soát người con, mẹ, nó dám sỉ nhục con như thế!"
"Con nói cái gì?" Thẩm Tam phu nhân sững sờ, "Chiến Vương?"
"Vâng..." Thẩm Lương Nguyệt theo bản năng có chút chột dạ, nhưng ngay lập tức lại tỏ ra đúng lý hợp tình, "Chính là Chiến Vương điện hạ."
"Chuyện này... là thế nào? Chuyện từ bao giờ? Sao mẹ chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063361/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.