Xuân Anh và Hạ Mộc hoảng sợ, vội vàng ngăn nàng ta lại, Hạ Hòa vội dùng sức đỡ lấy Thẩm Lương Vi.
Đôi mắt Thẩm Lương Nguyệt đỏ ngầu, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Lương Vi: "Thẩm Lương Vi, trả ngọc bội cho ta! Đó là của ta!"
Thẩm Lương Vi cạn lời, "Ta thấy muội bị điên rồi, muội cũng không nhìn lại thân phận của mình xem? Miếng ngọc bội này, muội có tư cách giữ sao?"
Lời này của Thẩm Lương Vi tuy khó nghe, nhưng thực ra cũng chẳng phải có ý xấu. Chiến Vương điện hạ là người thế nào? Thẩm Lương Nguyệt dám mơ tưởng đến ngài ấy? Định mệnh là không thể có kết quả tốt đẹp!
Đáng tiếc, Thẩm Lương Nguyệt từ khi vừa gặp Chiến Vương điện hạ đã kinh ngạc như gặp thiên nhân, si mê say đắm, thần hồn điên đảo, chỉ cảm thấy trên đời này không còn ai tốt đẹp hơn Chiến Vương điện hạ nữa. Trai chưa vợ gái chưa chồng, gia thế Thẩm gia cũng không thấp, cha mẹ nàng ta tuy không có tiền đồ gì, nhưng mà, đại bá phụ đại bá mẫu đại đường ca bọn họ chẳng phải đều rất giỏi giang sao?
Một giọt m.á.u đào hơn ao nước lã, mọi người đều là người nhà họ Thẩm không phải sao?
Cho nên dựa vào đâu... nàng ta không thể mơ tưởng?
Nhỡ đâu Chiến Vương điện hạ lại cứ thích kiểu người như nàng ta thì sao? Ai nói là không thể?
Lời này của Thẩm Lương Vi quả thực chọc đúng tim đen, Thẩm Lương Nguyệt òa khóc: "Ta là thân phận gì? Ta với ngươi giống nhau đều là người nhà họ Thẩm! Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063360/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.