"Con ranh con cũng là đồ bạch nhãn lang (kẻ vô ơn) không nuôi cho thân được, uổng công thương nó bao nhiêu năm nay. Năm đó ta không nên mềm lòng đồng ý hôn sự của lão đại, cưới về cái thứ gì không biết, không nghe lời!"
Mấy năm nay, đồ đạc Thẩm Hoằng Lâm gửi về ngày càng tốt, cũng ngày càng nhiều. Thẩm lão phu nhân bản tính tham lam, lần nào cũng cười không khép được miệng.
Ví như năm nay, bà ta đã sớm tính khoản thu nhập này vào kế hoạch, kết quả đến tay lại là công dã tràng, sự chênh lệch này làm sao mà chịu nổi? Chỉ có hai đôi trâm vàng, hai cây vải, một tấm da, một đôi bình sứ, bấy nhiêu thì tính là gì?
Người gác cổng bẩm báo là khiêng vào phủ hai rương lớn một rương nhỏ cơ mà.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lớn bé đều không nghe lời như vậy, cần chúng nó làm gì?
Bà già này còn chưa c.h.ế.t đâu mà đã dám lộng hành như thế, nếu một ngày nào đó bà ta đi rồi, Nhị phòng, Tam phòng không biết sẽ bị Đại phòng bắt nạt đến mức nào!
Lông mày Thẩm lão phu nhân giật giật dữ dội, càng thêm bực bội nóng nảy.
Thường ma ma nháy mắt, tiểu nha đầu vội vàng đi lên cẩn thận dọn dẹp mảnh sứ vỡ. Thường ma ma cho lui hết người hầu, nhỏ giọng nói: "Lão phu nhân, có mấy lời, lão nô không biết có nên nói hay không."
Thẩm lão phu nhân cười tự giễu, giọng mỉa mai: "Có gì thì nói đi, bà già này còn gì mà không nghe được? Ai còn coi ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063285/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.