"Đã gửi sang cho tổ mẫu và Nhị thẩm, Tam thẩm rồi mà, đại ca muội làm việc xưa nay chu toàn, sao có thể quên được chứ?" Thẩm Lương Vi chớp mắt, nói vô cùng thành thật.
Thẩm lão phu nhân n.g.ự.c tức nghẹn, con nha đầu này giờ càng ngày càng biết cách chọc tức bà ta! Cũng không biết lời này của nó rốt cuộc là vô tình hay cố ý.
Thẩm Lương Nguyệt hậm hực nói: "Nhưng mọi năm đâu có như thế, Nhị tỷ tỷ quên rồi hay sao!"
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm Lương Vi cười lạnh trong lòng, chẳng phải người ta hay nói một bát cơm là ân, một gánh gạo là thù sao? Nhận không quen rồi, một ngày nào đó không cho nữa, người ta ngược lại cảm thấy mình nợ người ta, chẳng cho được một sắc mặt tốt.
"Vậy chắc là mọi năm nhớ nhầm rồi chăng? Đại ca muội gửi quà về còn kèm theo thư nhà cho mẹ muội, trong thư dặn dò kỹ càng lắm. Mẹ muội cứ theo thư mà gửi tặng từng món, chắc chắn không sai được đâu."
"Đây là ý của mẹ con?" Thẩm lão phu nhân không nhịn được nữa, đau lòng tột độ lạnh lùng nói: "Vi nha đầu, con làm tổ mẫu thất vọng quá! Tổ mẫu nuôi nấng con bao nhiêu năm nay, trong đám anh chị em trong nhà, tổ mẫu thương nhất là con, thế mà con lại không hướng về tổ mẫu? Hiện giờ nhà chúng ta chưa phân gia, phàm là có cái gì, đều phải thuộc về công trung (quỹ chung). Mẹ con xuất thân phố phường, chẳng qua là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ dạy dỗ, lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063284/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.