Vốn dĩ tinh khí thân thể nàng đã như nỏ mạnh hết đà, lại chịu phải đả kích ấy nên càng thêm hao tâm tổn trí, làm Thái hậu chưa được một năm thì đã hương tiêu ngọc nát.
Mở mắt ra lần nữa, nàng đã trở về mùa đông năm mười ba tuổi này.
Tam ca... Nàng rốt cuộc lại sắp được gặp Tam ca thân yêu rồi sao? Thẩm Hoằng Tuân không ngờ rằng mình chỉ đến Hàn Lâm Viện làm việc một ngày như mọi khi, thế mà lúc hồi phủ lại như thể trời đất đổi thay.
Phụ mẫu vẫn luôn canh cánh trong lòng nỗi day dứt với tiểu muội, thế mà hôm nay lại thấy tiểu muội thân mật nắm tay cùng đi với mẹ. Thẩm Hoằng Tuân trừng lớn mắt, mãi đến tận lúc này mới chịu tin lời của Hải Đường và Xuân Lan.
"Tam ca!" Thẩm Lương Vi cười ngâm ngâm gọi một tiếng, rồi lại gọi thêm tiếng nữa.
Thẩm đại phu nhân buồn cười, vỗ nhẹ Thẩm Hoằng Tuân một cái. Lúc này Thẩm Hoằng Tuân mới "A!" một tiếng hoàn hồn, vừa cao hứng lại vừa có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, nở nụ cười ôn nhuận rạng rỡ: "Vi Nhi! Thật sự là quá tốt rồi!"
Đám người Thẩm Lương Vi không nhịn được đều bật cười.
Nhìn Tam ca trước mắt ôn nhuận như ngọc, thần thái phi dương, đúng độ thiếu niên phong hoa đang thịnh, trong đầu Thẩm Lương Vi theo bản năng hiện ra khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc, ánh mắt lộ ra hàn ý âm trầm của kiếp trước, trong lòng lại càng thêm chua xót và áy náy không thôi.
Mọi người vào nhà, ba người mẫu t.ử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063204/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.