Thẩm Lương Vi lạnh giọng quát: "Còn không đi? Bổn tiểu thư không phạt được ngươi sao?"
Hương Vân nấc lên một tiếng, xoay người che mặt chạy đi.
Thẩm Lương Vi thoáng đè nén hỏa khí, từ từ bình ổn tâm trạng, nhìn Xuân Anh một cái: "Xuân Anh tỷ tỷ, chúng ta mới là người một nhà. Bệnh một trận, ta coi như đã nghĩ thông suốt rồi!"
Xuân Anh quả thực muốn mừng đến phát khóc, liên tục gật đầu, vui vẻ nói: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định hầu hạ người thật tốt, tuyệt không hai lòng, càng sẽ không lừa gạt người! Nếu Phu nhân biết được... Phu nhân, Phu nhân cũng vẫn luôn cực kỳ yêu thương người!"
Xuân Anh không tiện nói những câu như "Nếu Phu nhân biết người nghĩ như vậy thì sẽ vui mừng biết bao", bằng không lại thành ra ám chỉ Lão phu nhân không hiền từ.
Thẩm Lương Vi cười gật đầu.
Tâm tư phập phồng, trăm ngàn mùi vị.
Mẹ tự nhiên là cực kỳ thương nàng, nếu không đời trước cũng sẽ không vì cứu nàng mà mất mạng. Đáng tiếc, đời trước nàng hiểu ra quá muộn.
Khi nàng sinh ra, Thái hậu bệnh nặng triền miên. Mẹ là nữ thái y duy nhất của Thái Y Viện, y thuật tinh thâm không thua kém đấng mày râu.
Do đó, nàng vừa đầy tháng đã được giao cho tổ mẫu chăm sóc. Mẹ gần như ngày nào cũng phải vào cung khám bệnh, bốc t.h.u.ố.c cho Thái hậu, có khi ở trong cung vài ngày liền, căn bản không rảnh chăm sóc nàng.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ba năm sau Thái hậu băng hà, mẹ mới thoát khỏi việc đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063191/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.