7
Hoàng thượng vừa trở về, Tô trung quan liền rời đi, còn thuận tiện mang theo các cung nữ.
Rất nhanh, trong thiên điện chỉ còn lại hai người chúng ta.
Ta có chút mất tự nhiên, đột nhiên không biết bản thân muốn nói cái gì, dứt khoát cười với hắn.
Hoàng thượng hình như cũng có chút không thích ứng, nhưng hắn nhìn thấy ta cũng không có chán ghét, còn bước tới xoa đầu ta giống như ngày đó.
Lúc này ta mới hậu tri hậu giác ý thức được, mình lại quên hành lễ, nhưng nhìn hắn cũng không có vẻ tức giận.
Con người hắn thật tốt.
Làm hoàng đế, cũng tốt như lúc làm thái tử vậy.
Bầu không khí nhất thời có chút ngưng trệ, chậm chạp như ta, cũng mơ hồ có chút không biết làm sao.
Cuối cùng vẫn là hoàng thượng mở miệng trước.
“Trên sổ viết, nàng tên Dư Lăng, từ nay về sau ta liền gọi nàng A Lăng được không?”
“Không được.” Ta lắc đầu, nói thẳng cho hắn biết, “Ta không phải tên là Dư Lăng.”
Gọi ta là A Lăng, thật khó chịu.
Hoàng thượng sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Vậy tên là gì?”
“Tiểu Mãn.” Ta lấy tinh thần, đặc biệt nghiêm túc nói với hắn: “Ngươi phải gọi ta là Tiểu Mãn, bởi vì ta chỉ có cái tên này.”
Cái tên Dư Lăng này, chắc chắn không phải do phụ mẫu ta đặt, nếu không cho tới bây giờ ta còn chưa từng nghe mẫu thân gọi qua.
Có lẽ... là bá phụ đặt cho ta phải không?
Rất không quen.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-dong-tam/2903035/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.