9
Ân Chỉ rất hào phóng, ngay cả một đĩa bánh ngọt cũng cho ta.
Chuyện đầu tiên sau khi ta trở lại Bạch Lộc Đài, chính là một tay bưng bánh ngọt, một tay kéo Đậu Khấu, đóng cửa tẩm điện lại.
“Ăn.” Ta lấy một miếng bánh ngọt, đút vào miệng nàng, “Đậu Khấu ăn.”
“Nương nương, không thể!” Đậu Khấu vội vàng ngăn cản ta, sợ hãi mà nghiêm túc, “Đồ ngự ban, nô tì sao dám khinh suất?”
Ta khăng khăng muốn cho, an ủi nàng: “Không sao, hai chúng ta lặng lẽ ăn, sẽ không có người biết.”
Chẳng qua chỉ là một miếng bánh ngọt, Ân Chỉ đã cho ta, thì chính là của ta, nghĩ đến việc để cho Đậu Khấu nếm thử, cũng không phải đại sự gì.
“Vừa nãy nếm thử một miếng ở Hòa Khánh Điện, có mùi hoa quế.” Ta liếm môi, hồi tưởng một chút, “Ta liền nghĩ, Đậu Khấu thích nhất mùi hoa quế, nàng nhất định cũng sẽ thích món bánh ngọt này.”
Đậu Khấu không cự tuyệt nữa, nhận lấy.
Ta cười tủm tỉm nhìn nàng nho nhã ăn từng ngụm bánh ngọt nhỏ, cảm thấy nàng thật ưa nhìn, cũng giống như chút bánh ngọt này, trên người luôn thơm thơm, mềm mềm.
Nhưng nàng ăn mà nước mắt lại rơi xuống.
Ta hoảng hốt, vội vàng lấy tay lau nước mắt cho nàng: “Đậu Khấu, Đậu Khấu, sao ngươi lại khóc?”
Đậu Khấu không nói lời nào, chỉ lắc đầu.
Ta đột nhiên nhớ lại, lúc vừa mới rời khỏi Hòa Khánh Điện, ta nói với Ân Chỉ một loạt câu, ngươi thật tốt, ta thật sự thích ngươi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-dong-tam/2903033/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.