Tế vũ thấp lưu quang, 
phương thảo niên niên dữ hận trường 
Hôm nay là ngày Hưu Mộc, Hoàng đế nghỉ triều, bách quan nhàn nhã, nhưng tấu chương còn tồn cao như núi, không thể trì hoãn lười biếng. Vì thế, bình thường mặc dù là ngày Hưu Mộc, Đường Oanh vẫn chỉ ở Tuyên Thất điện, phê duyệt tấu chương. 
Nghe Thái hậu nói lời ấy, nàng bỗng cảm giác như mình là một đứa trẻ chưa hoàn thành xong bài vở đã trốn chạy đi chơi, không hiểu sao lại cảm thấy thật mất mặt xấu hổ. Nàng vươn tay, vô thức vuốt ve chén trà, ánh mắt nhìn vào hư không, ấp úng: "Vừa rồi con... con vừa triệu kiến Vệ khanh, chơi cờ với nàng, sau đó nghe thấy tiếng mưa rơi... nên... nghĩ cái gì đó, liền tới đây. Phải, chính là thế..." 
Vòng vo ngược xuôi, ý chính là muốn nói không phải là trong lòng nàng chỉ có mình Thái hậu, chỉ là... giang sơn xã tắc vẫn xếp sau Thái hậu mà thôi. 
Nhẫn Đông nhận lấy y phục cung nga dâng lên, vừa cười nói: "Nghĩ cái gì là nghĩ cái gì? Bệ hạ ngài nhớ Điện hạ, cứ nói thẳng ra là được rồi, cần gì phải vòng vo như thế." 
Vòng vo được với ai khác, không thể vòng vo được với người của Vị Ương cung. Nực cười, thật sự nực cười, xưa nay chỉ nghe Hoàng đế độc sủng cung phi, luyến tiếc mỹ nhân, ngày ngày sênh ca đêm đêm lâm hạnh, trì trệ triều chính, tuyệt chưa thấy Hoàng đế luyến tiếc nhung nhớ Thái hậu, ngày ngày thỉnh an đêm đêm vấn an, sơ sẩy chính vụ. 
Lời chế nhạo rõ mười mươi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-do-ky-su/1767254/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.