Cung thành màu son, gió phương Tây Bắc, 
Mưa thu se lạnh, hồng nhạn phương Nam. 
Phàm là triều thần có công với xã tắc, hoặc là người có trong tay quyền lực thâm hậu, sau khi tạ thế sẽ được truy thụy. 
Không thể nghi ngờ, Nhan Tốn là vế sau. Hắn làm quan tới chức Thừa tướng, tước vị Tây Đình hầu, hiển hách uy không mấy người sánh bằng. Nhưng Nhan Tốn lòng muông dạ thú, việc xấu ai cũng đã nhìn rõ, đâu có xứng được truy thụy? 
Trừ quan viên là môn hạ của Nhan thị, triều thần ai nấy đều cho rằng hắn không xứng, mà chẳng những nghĩ vậy mà còn đua nhau dâng sớ can gián Hoàng đế chớ mà lấy quốc lễ hậu táng. Xưa nay dư luận luôn là một công cụ chính trị, triều thần mượn dịp 'thả đá xuống giếng', Hoàng đế cũng biết thời biết thế, mượn ý của triều thần mà trả thêm một mối thù. 
Lòng nàng rất nhỏ, những người nàng đặt trong lòng cũng chẳng mấy người. Trước kia đã không vừa mắt, sau cái chết của Hiến Hoài thái tử, nàng chỉ hận không thể tru diệt cho thống khoái. Nay người đã chết, nàng vẫn còn sợ chưa đủ, đương nhiên sẽ không có chuyện truy thụy. Nếu không phải là do may mắn, loạn Lãng Phong uyển năm đó, người vong mạng chính là nàng và Thái hậu. 
Cái gọi là 'góp tay đẩy tường', chính là như tình thế hiện nay. Triều đình không truy thụy, cũng không hậu táng theo phẩm tước, sớ can gián ít ỏi không đáng kể, đến như đường huynh Nhan Ung cũng 'sống chết mặc bay'. Đã nhiều ngày nay chẳng mấy ai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-do-ky-su/1767253/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.