Lý Noãn suy nghĩ một chút, cười đỡ Tô thị nói: "Mẹ, hôm nay chúng con tìm cách bắt hai con gà rừng, còn bắt được hai con cá, buổi tối nấu cá cho nhà ăn mặn một bữa, hai con gà thì nhốt lại, ngày khác ăn."
Lý Nhạc vẫn che mắt, không dám nhìn con hổ nghe có thịt ăn, lập tức chảy nước miếng hoan hô: "Tốt quá, tốt quá, đại ca thật giỏi! Nhị tỷ thật giỏi! Có thịt ăn rồi, rốt cuộc có thịt ăn rồi!"di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Đã bao nhiêu năm, từ khi Lý Nhạc ra đời đến bây giờ, tổng cộng ăn không tới mười bữa thịt, đã thế đều là chuyện của năm năm trước, lúc Lý Đức vẫn chưa bị liệt chân.
"Thật sự có cá à?" Lý An thán phục, từ sau lưng Tô thị chạy đến, nhào tới bên cạnh cái gùi lớn, hai ba lần lấy cỏ dại ngăn che phủ ở phía trên ra, quả nhiên thấy hai con gà, bên cạnh còn có hai con cá lớn, lập tức nhìn chằm chằm, lộ ra tò mò nhìn Lý Noãn, vô cùng hưng phấn mà nói: "Thật sự là gà và cá! Nhị tỷ, sao tỷ và đại ca bắt được gà vậy ạ, chúng đệ lên núi nhiều lần gặp phải, cũng không bắt được! Còn có con cá này, trên núi vẫn có cá ư!"
Thôn Lý gia tọa lạc ở dưới chân núi, con sông cách gần nhất cũng còn xa hơn cả đi huyện thành, nước uống đều là nước giếng, thịt cá tất nhiên hiếm gặp.
Ánh trăng chiếu vào trong sân, nhìn dáng vẻ đệ đệ muội muội vui vẻ, trong lòng Lý Noãn không khỏi đau xót.
Đứa bé của người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-dien-my-thuong/125945/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.