Lý Văn hơi ngẩn ra,lập tức nghĩ đến khả năng nào đó, không khỏi kinh ngạc nói: “Ý của nhịmuội là, nó không tới kiếm ăn? Vậy nó tới làmgì?”
Lúc này, ngay cả con mồi còn hay không, hắn đều không rảnh đi quan tâm, trong lòng tràn đầy nghi ngờ và không hiểu.
“Đi qua nhìn một chút, chẳng phải sẽ biết sao?” Lý Noãn vung đầu cuốc nhỏ,kéo cành cây khô ngăn ở trước mặt ra, bước nhanh đi về phía bụi câytùng. Lý Văn cũng lớn bước đuổi theo.
Khi đi tới chỗ đặt bẫy rập, thấy cảnh tượng trước mắt, hai người đều sợ ngây người.
“Nhị muội, đây, đây là con hổ?” Thật lâu, Lý Văn mới không nhịn được mởmiệng nói, ánh mắt nhìn xác chết gần như bị mở ngực bể bụng kia, giọngnói cũng có chút khô khốc.
Lý Noãn cũng không ngờ đến, đánh nhau với gấu đen lại là con hổ!
Trong không khí tràn ngập tanh tưởi, làm nàng buồn nôn một trận, không nhịnđược nôn ọe hai tiếng, Lý Văn vội vàng vỗ vỗ lưng cho nàng, vội vàng từtrong gùi trên lưng nàng lấy ra cỏ bạc hà đưa cho nàng, Lý Noãn cầm cỏbạc hà, hít sâu vài cái thì mọi thứ trở lại bình thường.
“Muội làm sao vậy? Nhị muội, hay chúng ta nghỉ ngơi trước một chút?” Lý Văn lo lắng nói.
“Không có chuyện gì đại ca, đây là phản ứng bình thường, một lát nữa là tốtrồi.” Lý Noãn lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn bốn phía, phát hiện trênsườn đồi có vết máu, kéo dài đến chỗ sâu trong sườn núi.
Suy nghĩ một chút, nàng mới suy đoán: “Có lúc hổ cũng sẽ săn đuổi gấu đen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-dien-my-thuong/125944/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.