Chương trước
Chương sau
Lý Văn hơi ngẩn ra,lập tức nghĩ đến khả năng nào đó, không khỏi kinh ngạc nói: “Ý của nhịmuội là, nó không tới kiếm ăn? Vậy nó tới làmgì?”
Lúc này, ngay cả con mồi còn hay không, hắn đều không rảnh đi quan tâm, trong lòng tràn đầy nghi ngờ và không hiểu.
“Đi qua nhìn một chút, chẳng phải sẽ biết sao?” Lý Noãn vung đầu cuốc nhỏ,kéo cành cây khô ngăn ở trước mặt ra, bước nhanh đi về phía bụi câytùng. Lý Văn cũng lớn bước đuổi theo.
Khi đi tới chỗ đặt bẫy rập, thấy cảnh tượng trước mắt, hai người đều sợ ngây người.
“Nhị muội, đây, đây là con hổ?” Thật lâu, Lý Văn mới không nhịn được mởmiệng nói, ánh mắt nhìn xác chết gần như bị mở ngực bể bụng kia, giọngnói cũng có chút khô khốc.
Lý Noãn cũng không ngờ đến, đánh nhau với gấu đen lại là con hổ!
Trong không khí tràn ngập tanh tưởi, làm nàng buồn nôn một trận, không nhịnđược nôn ọe hai tiếng, Lý Văn vội vàng vỗ vỗ lưng cho nàng, vội vàng từtrong gùi trên lưng nàng lấy ra cỏ bạc hà đưa cho nàng, Lý Noãn cầm cỏbạc hà, hít sâu vài cái thì mọi thứ trở lại bình thường.
“Muội làm sao vậy? Nhị muội, hay chúng ta nghỉ ngơi trước một chút?” Lý Văn lo lắng nói.
“Không có chuyện gì đại ca, đây là phản ứng bình thường, một lát nữa là tốtrồi.” Lý Noãn lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn bốn phía, phát hiện trênsườn đồi có vết máu, kéo dài đến chỗ sâu trong sườn núi.
Suy nghĩ một chút, nàng mới suy đoán: “Có lúc hổ cũng sẽ săn đuổi gấu đen, khótrách lúc nãy, con gấu kia vội vàng chạy trốn như thế, sợ là cũng bịthương không nhẹ. Đại ca, muội đoán con gấu đen kia hẳn là khi bị con hổ săn giết chạy trốn từ trên sườn núi ra đây, sau vẫn đi trốn, không cẩnthận rơi vào gần đây, cũng không biết con hổ kia xảy ra chuyện gì, thếnhưng bị bẫy rập mà chúng ta bày ra bao lấy cổ và một chân, mới bị gấuđen nhân cơ hội giết. . . . . .”
Rồi sau đó hai người liếc mắtnhìn nhau, vẻ mặt Lý Văn có chút quái dị nói: “Ngao cò tranh nhau, thậtđúng là tiện nghi cho chúng ta.”
“Toàn thân con hổ đều là bảo vật, bán cho tiệm thuốc và quán rượu cũng đều đượckhông ít bạc, có thể thay đổi cải thiện cuộc sống trong nhà.” Lý Noãncười lên, xem ra vận may được giải thưởng đặc biệt vẫn chưa biến mất.
Lý Văn cười nói: “Hay là mua mấy thang thuốc dưỡng thai cho cháu trai của huynh trước nhỉ.”
“Đại ca biết là con trai sao? Ngộ nhỡ là con gái, xem lúc nó ra đời có đánhngười cậu trọng nam khinh nữ này không!” Lý Noãn không nhịn được cườilên.
Nếu đổi lại những nhà khác, không biết phụ thân của đứa bétrong bụng nàng là ai, sợ là sắc mặt tốt cũng không cho, chớ đừng nóichi là nàng còn kiên trì muốn sinh hạ đứa bé, không đuổi nàng ra khỏinhà đã tốt lắm rồi. Mà người một nhà của nàng cũng không chờ đứa bé rađời, đã xem nó như một phần tử trong gia đình, ở nơi cổ đại tư tưởngphong kiến thống trị, tư tưởng không thể nào thông suốt như thế, cho nên bọn họ dung túng nàng, là bởi vì bọn họ cũng yêu thương nàng, rất yêuthương.
Đuôi lông mày Lý Văn khẽ động, cười nói: “Cánh tay bắpchân nhỏ của nó, còn có thể đánh thắng được huynh sao? Đại ca để cho nóhai tay hai chân cũng nhất định không thắng được.”
“Đại ca, huynh bao nhiêu tuổi rồi, còn so đo với một đứa bé còn chưa ra đời, thật làhẹp hòi quá đi.” Lý Noãn cười, ánh mắt rơi vào trên người con hổ kia,”Nhưng mà đại ca, chúng ta phải nghĩ biện pháp kéo những thứ kia về, sợlà cái gùi của huynh không đủ lớn.”
“Cái này đơn giản.” Lý Văn thường ở trong núi, sao có thể không nghĩ ra biện pháp chứ, quay người đi vào trong rừng.
Sau một lát, đã kéo ra một nhánh cây thật to, trên ngọn cây còn có thậtnhiều lá cây, “Con hổ này cũng không phải quá lớn, nhánh cây này hẳn làđủ, nhị muội, chúng ta buột chặt nó vào trên nhánh cây, huynh kéo nó trở về.”
“Đại ca, muội thật sự bội phục huynh.” Lý Noãn sửng sốt một chút cười lên, lập tức cùng với Lý Văn kéo xác con hổ lên nhánh cây,tháo sợi dây trên cổ và trên đùi của nó, thuần thục buột vào trên nhánhcây, lại lấy chút cỏ dại cành cây nhỏ đưa phủ lên, sau đó Lý Văn đi lấylại những sợi dây khác, phát hiện phía trên có hai con gà rừng, trựctiếp trói lại ném vào cái gùi rộng trên lưng, đắp lên chút cỏ dại, cùngkéo nhánh cây cột con hổ về nhà với Lý Noãn.
Ra khỏi núi, trời đã hoàn toàn đen xuống, hai người từ đường nhỏ vắng vẻ thuận lợi trở vềnhà, trên đường đụng phải một người, bị vẻ mặt không chút thay đổi củaLý Noãn dọa cho hồn bay phách tán, thét lên chạy trốn.
Nói tớiđây, còn phải nói đến đại ca Lý Văn có hơi chút phúc hắc, hắn quá biếtđóng kịch. Lý Noãn chỉ nói cho hắn biết, nếu như gặp phải người, sẽ phải làm bộ không nhìn thấy nàng, kết quả lá gan người nọ cũng không nhỏ,mặc dù lúc thấy Lý Noãn bị hoảng sợ, lại suy đoán Lý Noãn thật sự chưachết, cũng không từ bỏ ý định đi tới hỏi, tất nhiên Lý Văn làm ra vẻ cái gì cũng không nhìn thấy, dáng vẻ mới vừa “đốn củi” trở về, ở nơi cổ đại tin thờ quỷ thần này, người nọ không bị dọa sợ mới kỳ lạ.
Đoánchừng ngày hôm sau, sẽ truyền ra chuyện ma quỷ tới lộng hành nhà Lý tứ,ngay cả phiên cả cũ về Lý Noãn cũng thay đổi, có lẽ là Lý Noãn cũngkhông phải tự sát, mà là bị người nhà Lý tứ tự mình xử lý, ai biết chếtkhông nhắm mắt, cho nên oan hồn không tiêu tán trở lại quấn lấy. . . . . .
Hai người về đến nhà, Tô thị và hai người đệ đệ muội muội đãchờ ở trong sân, thấy hai người mang về không ít thứ, tất cả đều đi lêngiúp một tay.
Mượn ánh trăng, lấy mấy nhánh cây cỏ dại phủ trênnhánh cây to, Lý Văn vừa nói đây là con hổ, Tô thị trắng bệch cả mặt,hai người đệ đệ muội muội càng thêm bị sợ đến trốn sau lưng Tô thị, runrẩy không dám ra.
Đồ chơi con hổ, bọn họ cũng đã từ trong miệng người khác nghe qua, cũng chưa gặp vật thật.
“Mẹ, ngài yên tâm đi, con hổ này là khi nó và quái vật đánh nhau, từ trênnúi té xuống, không biết bị thứ gì làm thủng bụng, bị con và đại ca nhìn thấy, cho nên mới mang về.”
“Hoá ra là như vậy.” Nghe nói nhưthế, hiển nhiên Tô thị thở phào nhẹ nhõm, bà còn tưởng rằng con hổ nàylà hai đứa bé bắt trở lại, như thế thì rất nguy hiểm!
Lý Văn cười nói: “Mẹ, nghe nói toàn thân con hổ đều là bảo vật, cầm đi bán, tối thiểu có trên trăm lượng bạc!”
“Đáng nhiều bạc như vậy? Noãn Nhi, đại ca con nói sự thật?” Hiển nhiên Tô thị không quá tin tưởng lời này, ánh mắt nhìn về phía Lý Noãn hỏi thăm.
Trải qua hai ngày sống chung, Tô thị có chút xem Lý Noãn thành vạn năng rồi.
“Mẹ, là thật. Những quan lại quyền quý kia, thích những món ăn quý hiếm.” Lý Noãn cười gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, nếu đổi lại thế kỷ hai mươimốt, còn chưa ra tay với con hổ này, có lẽ nàng cũng đã đi ngục giamrồi, săn đuổi động vật hoang dã, đây chính là phạm pháp.
Tô thịcó chút chưa kịp hồi hồn, đây hoàn toàn là chiếc bánh nóng từ trên trờirơi xuống, hơn nữa còn là chiếc bánh vàng, đập đến đầu bà trống rỗng. . . . . .
“Đại ca, huynh mang con hổ này vào phòng chứa củi trướcđi, sau đó dùng một ít lúa đi mượn cỗ xe trâu, ngày mai chúng ta vậnchuyển quả Dương Đào và con hổ đến huyện gần đây.” Lý Noãn cười sắp xếpmột câu, Lý Văn gật đầu một cái, để cái gùi xuống, kéo nhánh cây buộtchặt con hổ đi về phía phòng chứa củi.
Về phần chuyện linh chi, Lý Noãn cảm thấy tạm thời vẫn chưa nên nói ra, để tránh Tô thị không tiếp thụ nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.