Vì vậy sáng sớm ngày hôm sau, tin tức chôn cất Lý Noãn lặng lẽ truyền khắp thôn Lý gia.
Lúc đó, đám người Lý Noãn đã ăn điểm tâm, nói trắng ra là ăn chút ít cơm,canh rau dại và bánh màn thầu to thô ráp, dầu muối cũng cực ít, sau đómang theo mấy cái bánh màn thầu to lên núi..
Sau khi lên núi, LýNoãn men theo trí nhớ, mang mấy người đi tới dưới tàng cây có cây DươngĐào (kiwi) quấn quanh, giải thích: “Mẹ, cây Dương Đào này mới vừa trưởng thành còn rất cứng, vị vừa chua vừa chát, đợi đến khi có thể ăn, thịtquả trở nên xốp ngon miệng. Hôm nay chúng ta có thể hái nhiều một chút,ngày mai bắt được đi trấn trên bán.”
Tô thị không tin thật nói:“Cái này bán thế nào, Noãn Nhi, mặc dù quả Dương Đào này ăn ngon, nhưngnhững người kia nhìn thấy dáng vẻ của nó, có lẽ cũng không dám ăn.”
“Mẹ, ai nói con muốn tự mình bày sạp? Trên thị trấn có cửa hàng bán nướctrái cây, chúng ta bán cho bọn họ là được.” Ngay từ lúc thấy quả DươngĐào, Lý Noãn cũng đã tính toán rồi, đây chính là mấu chốt buôn bán, đợiđến khi nhận đơn hàng quả Dương Đào này rồi, nàng còn phải nghĩ biệnpháp dời những cây Dương Đào này đến trong nhà mình, cũng tạo ra giốngcây Dương Đào này, giữ vững độc quyền về vụ này.
Chỉ là đất, còn phải mua.
Họ Lý là họ đứng đầu trong thôn Lý gia, tổng thể tương đối đều giàu có, nhưng trong nhà nàng lại chỉ có ba mẫu đất.
Khi phụ thân Lý Đức chia ra tự lập, lão gia tử, lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-dien-my-thuong/125941/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.