Đương nhiên heo không ăn, động vật có khứu giác trời sinh với thảo dược, trừ phi ngã bệnh, nếu không chắc chắn sẽ không muốn ăn.
Khóe miệng Lý Noãn không khỏi kéo ra, có chút bất đắc dĩ giải thích: “Mẹ,những thứ kia là thảo dược con hái từ trên núi xuống, có vài loại còn có giá tiền rất cao đấy, chờ con xử lý tốt, là có thể bắt đầu đi tiệmthuốc bán lấy tiền rồi.“.
“A!” Tô thị nhỏ giọng kêu một tiếng,sau đó mặt biến sắc, vội vàng xoay người chạy vào trong phòng Lý Noãn:“An Nhi, Nhạc Nhạc, đừng chơi những thứ cỏ kia, đó là thảo dược nhị tỷcủa các con hái từ trong núi đấy!”
Lời này làm Lý Noãn giật mình, cũng chạy nhanh vào trong phòng mình, thấy thảo dược rơi vãi đầy đất,có một ít đã bị phá thành mảnh nhỏ, nhất thời cảm giác trước mặt bỗngtối sầm, thiếu chút nữa ngất đi, hít sâu một hơi, nín nửa ngày, nhìn LýAn và Lý Nhạc tay chân luống cuống, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Thôi,thảo dược trên núi còn không ít, dù sao sau này con vẫn còn muốn đi hái, những thứ này hỏng thì thôi.”
Vốn Lý Văn đang bỏ những quả Dương Đào còn dư vào trong giỏ xách, nghe thấy Tô thị kêu lên cũng sửng sốt,hắn không ngờ Lý Noãn lại đột nhiên biết thảo dược, còn hái những thảodược kia về, ước chừng sững sờ một lát mới bình tĩnh lại, lòng tràn đầyáy náy nói: “Nhị muội, đại ca không biết những thảo dược này, làm uổngphí cả tâm huyết buổi trưa của muội.”
“Nhị tỷ, thật xin lỗi.” Lý An biết đã làm sai chuyện, lập tức hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-dien-my-thuong/125940/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.